• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chúc Mạn đẩy anh một cái, giọng đầy uy hiếp: "Mắng em?? Cố tổng hình như đang đắc ý lắm thì phải?"

Nghe thấy cô nói , người đàn ông khẽ cười một tiếng: "Chỉ đắc ý một lúc thôi được không?"

Đôi môi anh chạm nhẹ vào cổ cô vài cái, rồi ngẩng đầu lên, khẽ cười nhìn cô: "Hôn một cái nhé?"

Chưa đợi cô nói gì, anh lại lười nhác mở miệng, đôi mày và ánh mắt ánh lên nụ cười: "Anh hôn nhẹ thôi."

Nói xong, anh từ từ đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy sau gáy cô, hơi ngẩng đầu, lại gần và hôn cô từng chút một, rất nhẹ nhàng, không hôn sâu, nhưng đầy dịu dàng.

Hơi thở của hai người nóng bỏng hòa quyện lấy nhau.

Cô bị anh ôm, bị hôn ở đây một chút, ở kia một chút, anh càng lúc càng không thỏa mãn, vừa hôn vừa thò tay vào trong vạt áo của cô.

Chúc Mạn cảm nhận được phản ứng dưới thân của anh, liền đưa tay vỗ nhẹ vào anh như một lời cảnh cáo.

Cố Tịch nghe lời rút tay lại, nhìn cô, khóe miệng nở một nụ cười: "Về nhà nhé?"

Vài phút sau, Chúc Mạn rời khỏi người anh, chỉnh lại quần áo bị anh làm xộc xệch.

Cố Tịch lười biếng chống đầu, ngồi bên cạnh nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô, nóng bỏng và thẳng thắn.

Đợi cô chỉnh lại xong, anh nở nụ cười, đứng dậy, trực tiếp đưa tay ôm lấy eo cô, cúi xuống hôn nhẹ lên má cô.

Đôi mắt đẹp của anh dừng lại trên lông mi cô, lười biếng cười nói: "Bạn gái anh sao mà xinh thế này, muốn ôm suốt không muốn buông."

Chúc Mạn: "......"

Cô trực tiếp véo vào eo anh, có chút chê bai: "Anh có thôi đi không?"

Cố Tịch nắm lấy tay cô, nhướng mày cười nói: "Lại véo eo, không muốn ra khỏi phòng bao này à?"

"Cố Tịch?" Chúc Mạn vừa mới nghiêm mặt mở miệng.

Người đàn ông khẽ cười lập tức nhận lỗi: "Được, được, anh sai rồi, đi thôi, về nhà."

Nói xong, anh thay đổi tư thế, ôm lấy vai cô, tiện tay lấy chiếc túi cô để trên ghế sofa, ôm cô đi ra ngoài.

Chúc Mạn: "..."

Người đàn ông này với kiểu ăn nói lươn lẹo, tích cực nhận lỗi nhưng kiên quyết không sửa lỗi, là học từ đâu ra vậy?

Cô đột nhiên cảm thấy hơi hối hận, đáng lẽ phải dạy cho anh một bài học trước, rồi mới quyết định xem có nên ở bên anh hay không.

Khi người quản lý nhìn thấy bóng dáng hai người từ xa, anh ta hơi ngẩn người, trong quãng đường ngắn này, trong lòng anh ta không ngừng nghĩ đi nghĩ lại: Lúc vị tiểu thư này tới anh ta không làm gì thất lễ đấy chứ?

Nhìn dáng vẻ cực kỳ quan tâm của ông chủ, người quản lý vừa đi vừa suy nghĩ, cuối cùng kính cẩn chào hỏi: "Chào ông chủ, bà chủ."

Chúc Mạn nghe thấy cách xưng hô này thì khẽ dừng lại, lạnh nhạt liếc nhìn anh ta.

Người quản lý nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, tưởng mình gọi sai, đang nghĩ cách sửa chữa thì lại thấy ông chủ nhìn anh ta với ánh mắt tán thưởng:

"Quản lý Lý, không tệ, tăng lương"

Niềm vui đến quá bất ngờ, người quản lý ngẩn người ba giây, sau đó cười tươi kính cẩn nói:

"Cảm ơn ông chủ, cảm ơn bà chủ."

Chúc Mạn: "..."

Cố Tịch bắt gặp ánh mắt của cô, lười biếng xong môi: "Chỉ là anh thích tăng lương cho nhân viên thôi."

Chúc Mạn không nhịn được cười nhạo một tiếng: "Ồ, Cố tổng đúng là bá đạo thật đấy"

...

Từ khi ra khỏi thang máy cho đến cửa đại sảnh, hai người đều trở thành tâm điểm chú ý.

Ánh mắt của nhân viên câu lạc bộ gần như dán chặt vào họ, thì thầm bàn tán.

Đợi đến khi hai người đi xa rồi, nhân viên mới khẽ la lên:

"Ahhh, đây chính là bạn gái chính thức của Cố tổng trong lời đồn đúng không! Đẹp quá, đẹp quá!!"

"Vị tiểu thư này hình như đi cùng với Thịnh thiếu gia, lúc đó tôi đã bị cô ấy làm cho chết mê chết mệt luôn rồi! Nhìn thế này, mô tả của mọi người trong công ty quả thật chính xác mà, lạnh lùng, quyến rũ, ngự tỷ Bạch Phú Mỹ, Cố tổng chắc hẳn là bị cô ấy làm cho si mê rồi."

"Quả nhiên, sức mạnh của tình yêu, Cố tổng lúc đến còn lạnh lùng như vậy, giờ thì như biến thành người khác."

"Ha ha, có thể là cãi nhau giận dỗi, rồi bà chủ đến dỗ dành."

Vừa nói xong, một người lấy điện thoại ra lén lút chụp một tấm hình và đăng vào nhóm:

[Tin động trời, bạn gái Bạch Phú Mỹ của Cố tổng xuất hiện rồi, đẹp tuyệt trần]

[!!Còn ảnh chính diện đâu?!!]

[Không dám chụp, dù sao cũng là một cặp trời sinh!]

[Cố tổng tự tay mở cửa xe cho người ta, còn bảo vệ đầu nữa, nhìn vậy tôi tin rồi, Cố tổng của chúng ta mà bị đá, chắc sẽ khóc thật đấy ha ha.]

[Aww, muốn xem Cố tổng khóc!]

...

Chiếc Bentley màu đen đi về phía biệt thự Đại Sơn.

Khi vừa về đến biệt thự Đại Sơn, khi người hầu nhìn thấy người mà thiếu gia đang ôm, bất ngờ một lúc, sau khi phản ứng lại mới tiến lên chào hỏi kính cẩn:

"Thiếu gia, Chúc tiểu thư."

"Ừ." Hai người gật đầu.

"Em đói chưa?" Cố Tịch siết chặt tay cô, cúi đầu nhìn người phụ nữ đang xem điện thoại.

Chúc Mạn đang trả lời tin nhắn của Thịnh Tiêu, không nhìn anh, tùy tiện lắc đầu một cái.

Cố Tịch cúi đầu, liếc thấy tên Thịnh Tiêu trên màn hình điện thoại của cô, trong lòng cảm thấy không vui.

Ngay lập tức, anh cúi xuống bế cô lên, đồng thời còn lắc nhẹ một chút, khiến Chúc Mạn hoảng hốt, vội vàng ôm lấy cổ anh: "Anh làm gì vậy?"

"Đi tắm thôi, anh đói rồi." Người đàn ông vừa nói, vừa bế cô lên lầu.

Anh chân dài, bước đi nhanh, vừa vào phòng ngủ đã dùng chân đóng cửa mạnh một cái.

Chúc Mạn không nhịn được cười: "Vội vậy sao?"

Cô vừa nói xong, đã bị anh đặt lên giường, anh nắm lấy tay cô đặt lên thắt lưng mình, cúi xuống nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ không đứng đắn:

"Muốn sờ một chút không?"

Chúc Mạn: "......"

...

Khi Chúc Mạn tắm xong bước ra, thì người đàn ông cũng đã tắm xong, trên người mặc áo choàng tắm.

Rèm cửa phòng anh không kéo, bóng đêm đậm đặc tràn vào, mang theo chút ánh sáng lạnh lẽo của ánh trăng.

Ban đêm thật yên tĩnh.

Trong phòng chỉ còn lại hơi thở, không khí đầy ám muội, Cố Tịch vừa hôn vừa cởi áo choàng tắm của cô.

Cả hai đều đã cởi bỏ hết đồ trên người.

Bàn tay to lớn của người đàn ông di chuyển khắp chỗ, nụ hôn nóng bỏng, liên tục m.út rồi lại li.ếm, dừng lại trên xương quai xanh của cô, rồi lại hôn xuống.

Môi lưỡi anh nóng rực, tùy ý trêu chọc khiêu khích cô, Chúc Mạn không kiềm chế được thốt ra âm thanh ái muội.

Tính ra, kể từ khi hai người trở về từ Ngưng Thành, họ chưa ngủ với nhau lần nào.

Hơi thở người đàn ông trở nên nặng nề.

Chúc Mạn có chút căng thẳng không thể giải thích được.

Trên chiếc giường lớn mềm mại, những tiếng r.ên rỉ, tiếng thở d.ốc đan xen vào nhau.

Bầu không khí trở nên đầy ám muội nồng cháy.

Chiếc điện thoại trên tủ đầu giường đột nhiên vang lên, Chúc Mạn dừng lại, mạch suy nghĩ của cô bị kéo trở về.

Cố Tịch có chút không vui, anh cúi xuống, giọng khàn khàn nói bên môi cô: "Kệ nó đi."

Hơi thở nóng hổi đầy mê hoặc.

Điện thoại ngừng rồi lại reo, như có chuyện gấp quan trọng, phá vỡ không khí cuồng nhiệt trong phòng.

Chúc Mạn đưa tay đẩy người đàn ông trên người mình, hơi thở còn chưa ổn định, "Đưa điện thoại cho em."

Cố Tịch không định nghe theo.

Điện thoại vẫn tiếp tục reo, hứng thú của Chúc Man hoàn toàn bị gián đoạn, cô lại đưa tay đẩy anh, giọng điệu ra lệnh: "Nhanh lên."

Đầu Cố Tịch như muốn nổ tung. Anh bất lực cúi đầu cắn vào vành tai cô. Giọng nói của anh trầm thấp đầy kiềm chế: "Anh sớm muộn gì cũng sẽ chết vì em mất thôi, thật đấy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK