• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù Cố Tịch đang ở trong thư phòng, nhưng anh chẳng thể tập trung nổi vào đống tài liệu trên bàn, trong đầu toàn là hình bóng của người phụ nữ vô tâm kia.

Lúc nào cũng vậy, nếu anh không chủ động tìm cô, cô tuyệt đối sẽ không bước thêm một bước để đến tìm anh.

Cố Tịch đứng dậy, lấy một chai rượu từ tủ rượu bên cạnh, rót cho mình một ly.

Anh đi đến trước cửa sổ sát đất, mắt hơi cụp xuống, vừa nhấp rượu vừa nhìn chằm chằm vào cột đèn sáng trong sân, đôi mắt thâm trầm không thấy đáy.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên hai tiếng gõ nhẹ, tùy ý mà nhàn nhạt.

"Vào đi." Giọng đàn ông trầm thấp, lười biếng vang lên.

Chúc Mạn xoay tay nắm cửa, bưng tách cà phê bước vào. Đập vào mắt cô là bóng lưng của ai đó, cả thư phòng tràn ngập mùi rượu.

Anh cũng mặc một bộ đồ ngủ màu đen, đứng trước cửa sổ sát đất, không biết đang nhìn gì, cũng chẳng có ý định quay đầu lại.

Cô đặt cà phê lên bàn, rồi chậm rãi đưa mắt quan sát thư phòng của anh.

Một thư phòng hai tầng mang phong cách cổ điển, đầy ắp sách. Những cuốn sách về kinh tế bằng cả tiếng Trung lẫn tiếng nước ngoài xếp ngay ngắn trên kệ. Trên cầu thang xoay dẫn lên tầng hai, cũng là những bức tường tràn ngập sách.

Cô bỗng khựng lại, bước đến trước tủ sách, nhìn chằm chằm vào một bức ảnh.

Cố Tịch ban đầu cứ tưởng là người hầu, chẳng buồn quan tâm. Nhưng sau đó lại nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, thong thả đi tới đi lui, hết chỗ này lại chỗ kia.

Anh nhấc ly rượu lên, trong mùi rượu nồng nàn, dường như lẫn vào một hương thơm nhàn nhạt, dễ chịu.

Cố Tịch xoay người, liền thấy người phụ nữ đang mặc đồ ngủ của anh, mái tóc dài buông xõa một cách lười biếng, cả người toát lên một vẻ quyến rũ khó cưỡng.

Cô đứng trước tủ sách, chăm chú nhìn gì đó.

"Đang nhìn gì đấy?"

Chúc Mạn đang chăm chú quan sát thì nghe thấy giọng nói lười biếng của người đàn ông. Cô quay đầu lại, ánh mắt giao nhau với người đàn ông đứng bên cửa sổ, hờ hững nhưng cũng đầy dò xét.

Cô chỉ vào bức ảnh: "Cố tổng cũng tốt nghiệp Stanford à?"

"Cũng? Chúc tổng cũng học Stanford sao? Trùng hợp thật." Giọng điệu anh lạnh nhạt, sắc mặt thản nhiên, lười biếng.

Chúc Mạn nhếch môi cười: "Ừm, đúng vậy."

Cố Tịch nhìn cô, đột nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc. Anh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt, giọng hơi trầm xuống: "Em vào thư phòng anh làm gì?"

Chúc Mạn nhìn anh, ánh mắt thẳng thắn mà đầy kiềm chế. Cô bước từng bước lại gần, chậm rãi nhưng đầy chủ đích.

Cho đến khi đứng ngay trước mặt anh, hơi thở giao hòa, mùi rượu hòa quyện với hương thơm sau khi tắm, lan tỏa trong không gian.

Cố Tịch hơi cúi đầu, nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt sâu thẳm.

Chúc Mạn khẽ cười, lấy ly rượu từ tay anh, đưa lên môi nhấp một ngụm, sau đó nhận xét nhàn nhạt: "Rượu ngon."

Ánh mắt Cố Tịch dừng lại trên đôi môi đỏ ửng của cô, yết hầu khẽ trượt lên xuống. Anh cười nhạt: "Em chỉ đến để uống rượu? Trong hầm rượu còn nhiều lắm, Chúc tổng muốn uống gì cũng có."

"Thế hay là hôn một cái?" Chúc Mạn hơi ngẩng đầu, cười rực rỡ.

Lời vừa dứt, cô thấy rõ trong đôi mắt sâu thẳm của anh có những đợt sóng ngầm cuộn trào, đầy kiềm nén.

Anh chưa kịp đáp lời, cô đã vòng tay qua cổ anh, nhón chân kéo xuống, chủ động hôn lên. Đôi môi mềm mại ấm nóng áp lên môi anh, nhẹ nhàng li.ếm m.út, trêu chọc.

Hương rượu lan tràn giữa môi lưỡi, khiến người ta đắm say.

Cố Tịch vẫn mở mắt, nhìn người phụ nữ đang bám trên người mình, hương thơm trên cơ thể cô xộc thẳng vào mũi, mềm mại đến mức khiến người ta không thể cưỡng lại.

Chúc Mạn hôn đến mức hơi thở gấp gáp, nhưng người đàn ông này lại chẳng hề đáp lại, cứ như thể cô đang độc diễn vậy.

Cô mở mắt, hơi rời khỏi môi anh, cười nhẹ: "Sao thế? Cố tổng đến hôn tôi cũng không dám à?"

Gương mặt cô kiều diễm, hơi ửng hồng, đẹp đến mức mê hoặc lòng người.

Chúc Mạn cố ý khích anh, và ngay sau đó, cô nghe thấy một tiếng cười khẽ, trầm thấp, giọng nói khàn đặc, pha lẫn d.ục v.ọng nồng đậm:

"Chưa từng có chuyện nào ông đây không dám."

Lời vừa dứt, eo cô đột nhiên bị siết chặt. Giây tiếp theo, cô bị anh ép mạnh lên tủ sách, lưng va vào đến mức đau điếng.

Những nụ hôn nóng bỏng, mãnh liệt như sóng tràn lập tức ập xuống, môi lưỡi anh cuồng nhiệt, gấp gáp, như thể muốn nuốt chửng cô vào trong xương cốt.

Căn phòng chìm trong không khí ám muội, hơi thở dồn dập.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK