Ông cụ Cố làm việc rất nhanh, chưa đến vài ngày đã trực tiếp đưa Tô Hoài Niên ra nước ngoài du học. Tạ Linh nghe tin cũng đi theo.
Người ngoài không biết nội tình, nhìn vào cứ tưởng tình cảm của hai người cảm động lắm.
Chuyện giữa nhà Chúc và nhà Tô cũng dần lắng xuống, mặc dù vẫn có vài lời đồn đại nhưng thật giả lẫn lộn, chẳng ai biết chính xác chuyện gì xảy ra, cũng không ai dám tùy tiện bàn tán về hai nhà này.
—
Lúc này, tại quán bar Thời Quang.
Chúc Mạn và Hứa Thi Ý đang quẩy tưng bừng ở quán bar của Thời Kỳ. Trong không khí nóng bỏng của sàn nhảy, hai người hoàn toàn chìm đắm, vừa quyến rũ vừa lười biếng, trở thành tâm điểm giữa đám đông.
Mãi đến khi nhảy mệt, cả hai mới rời khỏi sàn nhảy, ngồi xuống quầy bar gọi rượu uống.
Sau khi châm chọc Tô Hoài Niên và Tạ Linh một trận, Hứa Thi Ý lại hóng chuyện, tò mò nhìn Chúc Mạn:
"Ê, kể nghe coi, cậu với cái ông tổng giám đốc của Hoàn Vũ đó là sao?"
Chúc Mạn chậm rãi nhấp một ngụm rượu, giọng điệu nhàn nhã:
"Cậu muốn nghe đến bước nào?"
Hứa Thi Ý lập tức hào hứng, đặt ly xuống, đưa hai ngón tay cái chạm vào nhau rồi gập lại:
"Bước này?"
Chúc Mạn nhướng mày cười: "Hử?"
"Tới bước nào rồi? Hôn chưa?" Hứa Thi Ý nháy mắt ra hiệu.
Chúc Mạn nhìn cô ấy, thản nhiên nói:
"Ngủ rồi."
"Hả??!!"
Hứa Thi Ý vừa nhấp một ngụm rượu liền phun ra ngay, Chúc Mạn nghiêng người dựa vào quầy bar, suýt chút nữa cũng bị dính.
Cô rút khăn giấy đưa qua, cười khẽ:
"Ngạc nhiên vậy à?"
Hứa Thi Ý vội vàng lau qua loa vài cái, miệng vẫn không khép lại được:
"Ngạc nhiên chứ còn gì! Tớ đã nói mà, cái tên đó nhìn cậu cứ như muốn ăn tươi nuốt sống, hóa ra hai người lén lút từ lâu rồi ha? Cậu có biết không, Cố Tịch còn được bình chọn là 'Người đàn ông đáng ngủ nhất ở Hongkong' đó!"
Chúc Mạn nhướng mày:
"Người đàn ông đáng ngủ nhất Hongkong? Ai bình chọn thế?"
"Ai mà biết, cả nam lẫn nữ đều có đi, haha." Hứa Thi Ý không mấy bận tâm, lập tức trở lại chủ đề chính, đôi mắt sáng rỡ mong đợi:
"Nhưng mà, có được không? Nhìn dáng người thì có vẻ rất được nha?"
"Không được, thân hình cũng chẳng có gì đặc biệt."
Lời vừa dứt, đúng lúc bartender vừa pha xong ly rượu, Chúc Mạn đưa tay nhận lấy, chậm rãi thưởng thức, chống cằm, không biết đang nghĩ gì.
Hứa Thi Ý tặc lưỡi tiếc nuối:
"Hầy, vậy là chỉ được cái mã ngoài, uổng thật."
Quán bar ồn ào, hai người không hề chú ý đến động tĩnh phía sau.
Thời Kỳ vừa từ trên tầng xuống liền bắt gặp Cố Tịch, liền vẫy tay chào.
Cố Tịch sải bước dài đi tới.
Bên quầy bar, Chúc Mạn nhấm nháp rượu, cảm thấy rất hợp khẩu vị, bèn gọi thêm ly nữa.
Bartender nhìn cô, có chút do dự: "Chúc tiểu thư, loại rượu này..."
"Sao? Không uống được à?" Chúc Mạn nhướng mày, xoay nhẹ ly rượu trong tay.
"Không phải... chỉ là loại này nặng, hậu vị mạnh."
"Có thể mạnh đến đâu chứ." Cô hoàn toàn không để tâm.
Bartender liếc cô vài lần nhưng không nói gì thêm.
—
Tại phòng VIP trên tầng hai, toàn bộ khu vực tầng dưới đều thu gọn vào tầm mắt qua lớp kính sát đất.
Cố Tịch lười biếng dựa vào sofa, chậm rãi uống rượu, đôi chân dài vắt chéo hờ hững.
Ánh mắt anh lướt qua lớp kính, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ phía quầy bar.
Thời Kỳ cầm ly rượu, cười cười:
"Anh Tịch, nào, cạn ly, lần trước tiếp đón không chu đáo lắm."
Cố Tịch thu lại ánh mắt, giơ ly rượu lên cụng, cười nhẹ:
"Khách sáo gì chứ."
Thời Kỳ liếc nhìn xuống quầy bar, sau đó lại nhìn anh, tò mò hỏi:
"Anh với Chúc Mạn quen nhau à?"
Tối đó nhìn thấy hai người trong phòng bao, anh ta vẫn luôn thắc mắc.
Cố Tịch nhấp một ngụm rượu, cười như không cười:
"Tôi với Chúc tổng à? Quan hệ hợp tác rất thân mật."
"Thì ra là vậy."
Thời Kỳ gật đầu, nghĩ bụng với tính cách của Chúc Mạn, chắc cũng chẳng có gì đặc biệt với hắn.
Anh ta uống một ngụm rượu, chợt nhớ ra điều gì đó:
"À phải, nghe nói dạo này anh Tịch đang nâng đỡ một nữ diễn viên mới, tên Đường Tuyết?"
Cố Tuyết hờ hững gật đầu: "Ừ."
Thời Kỳ cười: "Vậy trùng hợp thật, bạn gái tôi - Trịnh Văn Văn cũng là diễn viên, hôm nào có dịp tôi đưa cô ấy qua Hongkong chơi với mọi người."
"Được thôi, nhớ dẫn cả đám bạn chí cốt của cậu theo nữa." Cố Tịch nhấp một ngụm rượu, cười nói.
Thời Kỳ mất một lúc mới phản ứng kịp, lập tức xua tay:
"Chúc Mạn với Hứa Thi Ý á? Thôi thôi, hai đại tiểu thư đó tôi không hầu nổi."
Cố Tịch nghe xong, môi khẽ cong lên, châm điếu thuốc đưa cho Thời Kỳ.
Lúc nhận lấy, Thời Kỳ vô thức nhìn thoáng qua cổ tay hắn, hơi sững người: "Cái đồng hồ này... trông quen quen."
Giống hệt cái của Chúc Mạn.
Cố Tịch cười lười biếng: "Thế à? Nhặt được, thấy đẹp nên đeo thôi."
⸻
Tại quầy bar
Chúc Mạn càng uống càng thấy đầu óc quay cuồng, một tay cầm ly rượu, một tay chống đầu, đôi mắt khép hờ như đã ngủ gục.
Hứa Thi Ý lo cô ngã khỏi ghế, nói: "Tớ đi vệ sinh, lát nữa chúng ta về luôn, tối nay tớ qua ngủ với cậu."
Chúc Mạn uể oải đáp: "Ừm."
Chưa đi được bao lâu, có người ngồi xuống bên cạnh cô.
"Cho tôi một ly giống cô ấy."
Giọng nói quen thuộc khiến Chúc Mạn lười biếng mở mắt ra, cau mày: "Lại là anh? Anh làm gì ở đây?"
Cô nói với giọng uể oải, mang theo hơi men quyến rũ.
Cố Tịch nhìn cô, cười khẽ: "Sao? Tôi không được ở đây à? Chúc tổng cũng quản luôn sao?"
Chúc Mạn tựa đầu lên tay, mắt nheo lại nhìn anh. Một lúc lâu sau, cô cười nhạt:
"Cố Tịch, anh không định có ý đồ gì với tôi à?"
Cố Tịch bật cười lười nhác, thu lại ánh mắt, cầm ly rượu vừa được pha đưa lên môi, thong thả uống.
Chúc Mạn nhìn anh, ánh mắt vô thức dừng lại nơi yết hầu anh khẽ chuyển động lên xuống.
Cố Tịch uống xong, quay sang, bắt gặp đôi mắt ngà ngà say của cô, nhướng mày: "Tôi đưa Chúc tổng về nhé?"
"Được thôi~" Chúc Mạn cười nhẹ, môi đỏ khẽ cong lên, ánh mắt mơ màng mà mê hoặc.
⸻
Sáng hôm sau.
Chúc Mạn tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn ai.
Nhưng căn phòng lộn xộn cùng cơ thể rã rời là minh chứng rõ nhất cho sự cuồng nhiệt tối qua.
Cô xoa nhẹ thái dương vẫn còn choáng váng.
Chỉ nhớ mang máng mình lại bị anh dụ dỗ, nhất thời hồ đồ để anh đưa về nhà.
Anh còn tiện tay mua cả đồ ăn trên đường về.
Sau đó, hình như chính cô là người không chờ được, áp anh xuống hôn trước.
Cố Tịch chỉ cười.
Anh để mặc cô hôn một lúc, sau đó mới từ bị động chuyển thành chủ động, ôm cô vào lòng, bế thẳng vào phòng ngủ.
Ann đặt cô xuống giường, cúi người hôn dọc cổ cô, hơi thở phả bên tai khiến cả người cô run lên.
Giọng anh khàn khàn hỏi: "Tôi là ai?"
Chúc Mạn không trả lời.
Anh tiếp tục trêu chọc cô, cho đến khi cô hung hăng gọi tên anh: "Cố Tịch!"
Lúc ấy, anh mới thỏa mãn.
⸻
Một đêm dài, mãi đến rạng sáng, tiếng rên khẽ trong phòng mới lặng xuống.
Chúc Mạn mệt rã rời, mơ hồ nghe thấy giọng điệu trêu chọc của anh bên tai:
"Ngủ ngon không, Chúc tổng?"
Cô buồn ngủ quá, không buồn đáp lại, ngủ một mạch đến khi ánh nắng trưa chói chang rọi vào phòng.
Không biết anh rời đi từ lúc nào.
Nhưng có một điều chắc chắn—
Tên pha chế kia không hề nói dối. Loại rượu đó... hậu vị thật sự rất mạnh.