• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Chúc Mạn chậm rãi ngâm xong bồn tắm và bước ra ngoài, bên ngoài đã không còn bóng dáng ai đó nữa.

Cô khoác hờ chiếc áo tắm rộng, thảnh thơi đi xuống lầu.

Dưới nhà, nhân viên đang chuẩn bị bữa sáng, nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang, liền ngẩng đầu nhìn lên.

Đập vào mắt họ là một đôi chân thon dài, trắng mịn. Trên người cô khoác một chiếc áo tắm màu xám rộng thùng thình, khuôn mặt không trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp rực rỡ. Đôi mắt phượng hơi xếch lên, trời sinh đã mang vẻ quyến rũ mê hoặc.

Trong khoảnh khắc, tất cả đều sững sờ.

Cố Tịch đang họp video, nghe thấy tiếng động, cũng vô thức ngẩng đầu. Vừa nhìn lên, anh đã thấy Chúc Mạn trong bộ dạng áo tắm, thong dong bước xuống.

Khi nhận ra ánh mắt của đám nhân viên dán chặt trên người cô, ánh mắt Cố Tịch tối lại, giọng trầm xuống:

"Lên thay bộ khác."

Nhân viên nghe thấy tiếng tổng giám đốc, vội vàng thu lại ánh nhìn, cúi đầu không dám nhìn thêm.

Lúc này, các lãnh đạo cấp cao của Hoàn Vũ bên kia màn hình đều ngớ người.

Tổng giám đốc của họ đột nhiên bỏ dở cuộc họp chỉ để nói một câu kỳ lạ, sắc mặt còn không vui cho lắm.

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía chủ tịch đang ngồi trên chủ vị, thấy ông không nói gì, tất cả đều im lặng, kiên nhẫn chờ đợi.

Chúc Mạn lười biếng liếc về phía phát ra giọng nói, liền bắt gặp ánh mắt u trầm của ai đó.

Anh ngồi trên ghế sô pha đơn, dáng vẻ tùy ý, chân vắt chéo, ánh mắt lạnh nhạt đặt trên người cô.

Cô giả vờ không nghe thấy, cũng không thèm để tâm, cứ thế ung dung đi xuống lầu, thẳng tiến về phía bàn ăn.

Nhân viên phục vụ thấy vậy, vội kéo ghế cho cô. Cô điềm nhiên ngồi xuống, bắt đầu dùng bữa.

Thay cái gì mà thay, nửa đêm bị anh dằn vặt một hồi, bây giờ cô sắp chết đói rồi đây này!

Cố Tịch nhìn bộ dạng ngang ngược của cô, cuối cùng cũng chỉ có thể bất lực dặn dò nhân viên:

"Mọi người có thể đi rồi."

"Vâng, Cố tổng."

Nhân viên nhận lệnh, nhanh chóng rời đi. Khi đi, họ cố gắng cúi đầu tránh nhìn, nhưng vẫn không kìm được mà lén liếc mắt.

Ánh mắt vẫn tràn đầy kinh diễm.

Quả nhiên, tiểu thư vừa đẹp vừa quyến rũ thế này, bảo sao Cố tổng lại đặc biệt quan tâm như vậy.

Đợi tất cả rời khỏi, Cố Tịch mới thu lại ánh nhìn, tiếp tục tập trung vào cuộc họp.

Lúc này Chúc Mạn mới phát hiện, thì ra anh đang họp.

Cô nhấc ly sữa lên, thong thả uống xong, sau đó mới chậm rãi bước tới.

Trước mặt anh, chiếc bàn trà đặt một chiếc laptop, anh dựa lưng vào ghế, một tay cầm bút, dáng vẻ lười biếng nhưng lại pha chút nghiêm túc.

Cảm nhận được cô tiến lại gần, anh chỉ ngước mắt nhìn thoáng qua, sau đó thu lại ánh nhìn, không mấy để tâm.

Nghe thấy giọng nói uy nghiêm truyền ra từ laptop, Chúc Mạn đột nhiên nảy ra ý định muốn chọc phá anh một chút.

Khóe môi cô khẽ nhếch lên, ưu nhã ngồi xuống ghế sô pha đối diện anh.

Cô nhẹ nhàng vươn đôi chân dài thẳng tắp, ngả người ra sau, lười biếng nói:

"Chân mỏi quá đi, Cố tổng có thể qua đây xoa bóp giúp tôi được không?"

Ánh mắt cô cong cong, thoạt nhìn vừa yêu kiều vừa đắc ý.

Màn hình video họp ngay trước mặt.

Cả phòng họp Hoàn Vũ đồng loạt trầm mặc.

Cô chính là cố ý.

Cố ý nói ra câu đó ngay lúc anh đang họp video, giọng điệu không lớn không nhỏ, vừa đủ để những người trong cuộc họp nghe thấy.

Quả nhiên, đầu bên kia video đã nghe rõ, bầu không khí nhất thời im bặt. Mọi ánh mắt đồng loạt hướng về phía chủ tịch đang phát biểu bị gián đoạn.

Chỉ thấy chủ tịch vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản, không nhìn ra cảm xúc gì.

Cùng lúc đó, ánh mắt Cố Tịch đã rời khỏi màn hình laptop, chậm rãi nhìn về phía cô.

Chúc Mạn mỉm cười, hàng mi dài khẽ chớp.

Bên kia, các lãnh đạo cấp cao của Hoàn Vũ chỉ thấy trên màn hình lớn, tổng giám đốc nhà mình bình thản đứng dậy, ngay sau đó màn hình lập tức chuyển thành một màu đen kịt.

Chúc Mạn nhìn theo, chỉ thấy anh tắt camera không một chút do dự, sau đó bước đến trước mặt cô, cúi người bế cô lên, thản nhiên quay trở lại ghế ngồi.

Anh để cô ngồi trong lòng, bàn tay to nhẹ nhàng xoa bóp đôi chân thon dài của cô, đồng thời vẫn thản nhiên lên tiếng:

"Tiếp tục đi."

Lúc này, trong phòng họp của Hoàn Vũ.

Mọi người sững sờ vài giây, sau đó nhanh chóng hoàn hồn, tiếp tục họp như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Thậm chí, chẳng ai dám nhìn vào màn hình đen kịt trước mặt, cũng không ai dám liếc sang chủ tịch đang trầm mặc ở chủ vị, chỉ hận không thể đẩy nhanh tốc độ cuộc họp.

Chúc Mạn nhìn người đàn ông vẫn có thể điềm nhiên xử lý công việc dù đang ôm cô, trong lòng liền nổi lên ý trêu đùa.

Cô vòng tay qua cổ anh, môi đỏ chậm rãi áp lên khóe môi anh, nhẹ nhàng hôn xuống.

Cố Tịch cúi mắt nhìn cô, ánh mắt trầm xuống.

Anh dừng lại động tác trên tay, ghé sát tai cô, giọng nói khàn khàn đầy nguy hiểm:

"Lại cố tình trêu chọc à? Muốn cho hội đồng quản trị Hoàn Vũ nghe một buổi phát sóng trực tiếp sao?"

Chúc Mạn khẽ cười, cố ý châm chọc anh:

"Cố tổng dám không?"

Cô thì không ngại, dù sao cũng chẳng ai biết cô là ai. Nói rồi, cô còn cố tình cọ cọ lên người anh hai cái.

Cố Tịch giữ chặt eo cô, ánh mắt đầy cảnh cáo:

"Em thử động thêm lần nữa xem?"

Chúc Mạn chỉ cười nhẹ, không hề e dè.

Trong phòng họp, các lãnh đạo chờ mãi không thấy tổng giám đốc lên tiếng, cuối cùng có người không thể nhịn được, mạnh dạn gọi thử:

"Cố tổng?"

Lời này lọt vào tai Chúc Mạn, cô lập tức nhìn người đàn ông trước mặt, môi khẽ nhếch lên, giọng nói mềm mại kéo dài, đầy ám muội:

"A~ Cố tổng, ngài nhẹ chút..."

Âm điệu nũng nịu, lả lơi, nghe thôi cũng khiến người ta mặt đỏ tai nóng.

Không cần tưởng tượng cũng biết họ đang làm gì.

Bên kia màn hình, phòng họp Hoàn Vũ lặng ngắt như tờ.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chỉ còn lại sự im lặng và lúng túng.

Sắc mặt Cố Đình Húc đã đen đến cực điểm.

Câu nói của Chúc Mạn đã thành công đóng đinh hình tượng tổng giám đốc phong lưu đa tình của Cố Tịch trong mắt tất cả.

Chúc Mạn thấy đạt được mục đích, liền cười khúc khích, chống tay lên vai anh, đứng dậy. Trước khi đi còn cố tình nhếch môi đầy khiêu khích.

Cố Tịch nhìn theo bóng dáng cô thong dong bước lên lầu, bật cười lắc đầu. Một lúc sau, anh mới cúi người, mở lại camera.

Phía bên kia, mọi người đang thấp thỏm quan sát nét mặt của chủ tịch, không biết có nên tiếp tục cuộc họp không, thì đột nhiên màn hình bật sáng trở lại.

Hình ảnh của tổng giám đốc xuất hiện trên màn hình lớn.

Nhưng chỉ vài giây sau, ánh mắt mọi người đồng loạt dừng lại trên gương mặt anh.

Ngay ở khóe môi anh, một dấu son môi đỏ rực vô cùng rõ ràng.

Quá mức ám muội.

Nghĩ đến những gì vừa diễn ra, trong đầu mọi người đều hiện lên một suy nghĩ giống nhau:

"Cố tổng... xong nhanh vậy sao?"

Nhưng dù tò mò đến đâu, không ai dám nói gì, chỉ có thể giả vờ nghiêm túc, tiếp tục cuộc họp.

Trợ lý Trần đứng bên cạnh chủ tịch, liếc nhìn sắc mặt âm trầm của ông, lần đầu tiên trong cuộc họp dám lấy điện thoại ra, nhắn một tin cho tổng giám đốc:

"Cố tổng, ngài quên lau dấu son rồi, sắc mặt chủ tịch đã đen đến đáng sợ..."

Cố Tịch đọc xong, mặt không đổi sắc, chậm rãi cầm lấy khăn giấy trên bàn, từ tốn lau đi dấu vết trên môi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK