• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cố tổng muốn thành ý gì?"

Chúc Mạn khựng lại, hờ hững cụp mắt nhìn anh.

Cố Tịch cong môi, không đáp, chỉ hơi nghiêng người rút ra một điếu thuốc từ hộp trên bàn trà.

Đinh!

Tiếng bật lửa kim loại vang lên.

Điếu thuốc cháy lên, anh ngậm giữa hai ngón tay, hờ hững rít một hơi, làn khói trắng mơ hồ vây lấy gương mặt anh.

Ánh mắt anh nhàn nhạt dừng trên người cô, không nói gì, nhưng hàm ý lại quá rõ ràng.

Chúc Mạn nhìn anh, cười khinh bỉ:

"Sao? Cố tổng nhìn thế này, lại muốn ngủ với tôi à?"

Giọng cô lạnh nhạt mà khinh thường.

Nhớ lại đêm đó, thể lực của anh có thể gọi là bi.ến th.ái.

Anh còn có thể muốn gì? Nhìn thái độ này, phần lớn lại là lên cơn nghiện, muốn giống lần trước ở Paris, dây dưa mấy ngày mấy đêm mà thôi.

Cố Tịch kẹp điếu thuốc, ánh mắt sâu xa quét qua cô, khói trắng thuận theo bờ môi anh tản ra, che phủ đi một phần đường nét.

Anh cười khẽ, giọng lười biếng mang theo ý cười:

"Không chỉ là ngủ."

Chúc Mạn nhướng mày nhìn anh, ngay sau đó nghe thấy giọng điệu thản nhiên của anh vang lên:

"Muốn tôi từ bỏ dự án này rất đơn giản, chỉ cần Chúc tổng đồng ý làm bạn gái tôi."

"Bạn gái?"

Chúc Mạn bị anh chọc cười.

Không biết anh lại phát điên gì nữa.

"Làm bạn gái anh, chẳng thà tôi về cưới chồng. Người mẹ tôi chọn cho tôi, ngoại hình, vóc dáng, nhân phẩm, gia thế đều hoàn hảo. Cố tổng lấy đâu ra tự tin vậy?"

Cô cười cười, quan sát anh từ trên xuống dưới, sau đó không thèm để ý nữa, nhét tay vào túi áo khoác rồi xoay người rời đi.

Vừa đi vừa nghĩ xem về nhà nên cầu xin vị mẫu thân "quân vô hí ngôn" kia thế nào.

"Làm bạn gái hai năm."

Vừa đi được vài bước, giọng nói nhàn nhạt của anh lại rơi vào tai.

Chúc Mạn âm thầm đảo mắt, tiếp tục bước đi.

"Vậy một năm."

Đột nhiên, cổ tay bị kéo lại, giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên ngay phía sau.

Chúc Mạn xoay người, hất tay anh ra, bỗng nhiên từ trong mắt anh nhìn ra chút thỏa hiệp, thậm chí là một chút... uất ức.

"Cố tổng rốt cuộc muốn gì?"

Cô khó hiểu.

Cố Tịch cúi mắt nhìn người phụ nữ nhỏ bé trước mặt, khóe môi cong lên lười nhác:

"Chỉ muốn hẹn hò với Chúc tổng một lần, không được sao?"

"Chỉ muốn có một người bạn gái sẽ chủ động hôn tôi, chủ động ôm tôi, chủ động tìm tôi, không được sao?"

Chúc Mạn bị anh làm cho bật cười.

Cô hừ nhẹ, nhìn thẳng vào anh:

"Anh thiếu thốn tình cảm à?"

Không ngờ anh lại không chớp mắt, mặt không đỏ, nghiêm túc nhìn vào mắt cô, nhàn nhạt gật đầu:

"Thiếu."

Chúc Mạn cạn lời nhìn anh.

Đúng là mặt dày vô đối.

Cô bỗng nhớ ra, lần trước cô đã chụp một loạt ảnh rùa con của anh.

Chẳng phải đây là cơ hội tốt để mang ra uy hiếp anh sao?

"Cố tổng có phải quên rằng tôi vẫn còn ảnh của anh trong tay không?"

Chúc Mạn lấy điện thoại từ túi áo khoác, nhẹ nhàng lắc lắc trước mặt anh, cười nhạt.

Cố Tịch nhìn động tác của cô, khóe môi lộ ra một nụ cười nhạt:

"Chúc tổng cứ tùy ý xử lý."

Anh chỉ đứng lười biếng ngay trước mặt cô, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô, hoàn toàn không có chút bận tâm nào về chiếc điện thoại trên tay cô.

Chúc Mạn quan sát anh một chút, rồi lại ném điện thoại vào túi, cười nhạt đầy qua loa:

"Cố tổng thiếu thốn tình cảm, nhưng tôi thì không. Xin lỗi nhé, Cố tổng."

Nói xong, cô ưu nhã xoay người, tiếp tục đi về phía cửa.

"Một SEA có thể giúp Thiên Nghệ vươn tầm quốc tế và thoát khỏi một cuộc hôn nhân không tình yêu, không tự do, Chúc tổng không thấy đáng sao?"

Cố Tịch nhìn bóng lưng cô, nhàn nhã cong môi, giọng điệu lười biếng mà chậm rãi.

Chúc Mạn cảm thấy anh đúng là cao thủ tâm lý.

Nghe như vậy, hình như cô cũng không thiệt thòi.

Nghe lời mẹ gả cho một người xa lạ hay làm bạn gái của anh một năm, nghĩ kỹ thì có vẻ phương án thứ hai dễ chấp nhận hơn.

Ai nói làm bạn gái thì phải ngày ngày gặp mặt?

Đến lúc đó, một người ở Bắc Thành, một người ở Hongkong, có khi cả tháng không gặp nhau, gặp rồi cũng chỉ là ngủ một giấc giải quyết nhu cầu sinh lý.

Cũng không tệ lắm, nghĩ lại cũng có thể chấp nhận được.

Bước chân Chúc Mạn không dừng lại, nhưng trong quãng đường ngắn ngủi đó, trong đầu cô lại giằng co rất lâu.

Cuối cùng, cô mới chậm rãi dừng lại, xoay người, lạnh nhạt đáp:

"Không được, một năm quá dài."

Cố Tịch nhìn người phụ nữ đứng ở cửa mặc cả với mình, khóe môi không tiếng động cong lên, bước lên trước đứng ngay trước mặt cô.

"Được, vậy hai năm."

Anh cười lười biếng.

Chúc Mạn liếc anh một cái, cười lạnh:

"Miễn bàn."

Nói xong, cô nhấc chân bước ra khỏi cửa.

Người đàn ông giơ tay kéo cô trở lại.

"Được rồi, một năm thì một năm."

Anh nắm lấy cổ tay cô, cúi mắt cười nhẹ.

"..."

Chúc Mạn trầm mặc.

Cô đồng ý một năm rồi sao?

Cô ngước mắt nhìn người đàn ông đầy tâm cơ trước mặt, hừ nhẹ một tiếng:

"Vậy Cố tổng cầu xin tôi đi?"

Cô kéo dài giọng, đầy vẻ trào phúng.

Cố Tịch nhìn cô, nụ cười nơi khóe môi càng sâu, chẳng cần suy nghĩ mà nói luôn:

"Cầu xin em."

"..."

Chúc Mạn câm nín.

"Cố tổng thật có cốt khí." Cô cười mỉa.

"Vậy được rồi chứ?" Anh cúi mắt nhìn cô, cười nhạt.

Chúc Mạn chăm chú nhìn anh, suy nghĩ một chút, sau đó khẽ cười:

"Cũng được, nhưng tôi cũng có một điều kiện, không biết Cố tổng có dám đồng ý không?"

Cố Tịch nhướng mày, ý bảo cô nói.

Chúc Mạn cười rạng rỡ, ngón tay trắng nõn chạm nhẹ lên phần da lộ ra nơi cổ áo sơ mi của anh, nhưng ánh mắt lại chỉ nhìn anh:

"Tôi muốn 5% cổ phần của Hoàn Vũ. Nếu Cố tổng dám cho, tôi có thể làm bạn gái của anh một năm."

Giọng cô chậm rãi mà thản nhiên, như thể đang nói về một chuyện vô cùng bình thường.

Chúc Mạn chỉ muốn thử xem giới hạn của anh đến đâu, dù sao, người bình thường nào lại đem cổ phần tập đoàn của mình ra đùa giỡn?

Nói xong, cô liền ung dung quan sát biểu cảm trên mặt anh.

Nhưng chỉ thấy anh không chút gợn sóng, vẫn giữ nụ cười như có như không, sau đó chậm rãi, lười biếng lên tiếng:

"Được."

Chúc Mạn tưởng mình nghe nhầm.

Người đàn ông này điên rồi sao?

Đây là loại phá gia chi tử gì vậy!

Biết thế đã đòi nhiều hơn!

Dù cô có rất nhiều tiền, nhưng ai lại không thích có nhiều tiền hơn chứ?

"Cố tổng thật hào phóng." Cô nhìn anh, cười nhẹ.

Cố Tịch cúi mắt nhìn cô, khóe môi nhẹ cong, chậm rãi nói:

"Nhưng tôi không tin Chúc tổng, chúng ta ký một bản thỏa thuận đi."

Chúc Mạn không có ý kiến gì.

Ký thì ký, đối với cô, đó chỉ là một tờ giấy mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK