• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sân bay quốc tế Bắc Thành.

Một chiếc siêu xe mui trần màu đỏ chói lóa đỗ bên ngoài sân bay, thu hút vô số ánh nhìn của người qua đường.

Thịnh Tiêu vừa ra khỏi sân bay liền thấy một người phụ nữ đang đeo kính râm, lười biếng dựa vào ghế chơi điện thoại trong xe.

Cậu ta thản nhiên mở cửa ghế phụ, ngồi vào trong.

Chúc Mạn lười biếng rời mắt khỏi màn hình, liếc nhìn cậu: "Cậu đúng là biết lựa giờ thật đấy."

Cô vốn định ngủ nướng cuối tuần, ai ngờ người này gọi điện tới quấy rầy.

Thịnh Tiêu cười cợt: "Hôm qua tớ bay từ London về, quên mất múi giờ trong nước là buổi sáng."

Nói xong, cậu ta ngáp một cái: "Tớ phải đi ngủ bù đã, trên máy bay ngủ không ngon."

Chúc Mạn suy nghĩ rồi thản nhiên nói: "Đến nhà tớ? Tối tớ tổ chức một cuộc tụ tập cho cậu."

"Được."

Chúc Mạn lái xe đưa Thịnh Tiêu đến Kinh Hoa Nhất Hào. Vừa lúc hai người bước vào nhà, cánh cửa đối diện cũng mở ra.

Cố Tịch chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng hai người họ khuất dần sau cánh cửa.

Người phụ nữ để lộ bờ vai mảnh mai, vòng eo thon gọn, chỉ riêng bóng lưng thôi cũng đã đầy vẻ quyến rũ mê hoặc. Người đàn ông đi phía sau mặc đồ đơn giản, tay đút túi, dáng vẻ lười nhác theo sau cô.

Cửa nhà nhanh chóng đóng lại.

Sắc mặt Cố Tịch lập tức trầm xuống.

Chúc Mạn đưa Thịnh Tiêu vào phòng khách, còn cô thì lên lầu ngủ bù. Không hiểu sao đêm qua cô trằn trọc mãi mà không ngủ được, cứ như bị trúng tà vậy.

Cả hai ngủ một mạch đến tận chiều, sau đó Chúc Mạn gọi điện cho Thời Kỳ, bảo cậu ta sắp xếp một cuộc tụ tập.

Đúng lúc Thời Kỳ đang cùng Cố Tịch tham gia một bữa tiệc. Nghe Chúc Mạn nói, anh ta bắt đầu tìm địa điểm, nhưng chưa kịp lên tiếng thì bên cạnh đã có một giọng nói uể oải vang lên:

"Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng Vân Đoan không tệ."

Thời Kỳ được nhắc nhở, lập tức bừng tỉnh: "Đúng nhỉ, mấy hôm nay thời tiết cũng bắt đầu lạnh rồi."

Nếu anh nhớ không nhầm, khu suối nước nóng Vân Đoan là sản nghiệp của nhà ngoại Cố Tịch, thuộc tập đoàn Tịch thị.

"Vậy anh Cố giúp sắp xếp nhé."

Cố Tịch lười biếng cong môi cười nhạt.

6 giờ chiều, màn đêm dần buông xuống.

Từng chiếc siêu xe sang trọng lao vút về phía khu nghỉ dưỡng suối nước nóng Vân Đoan.

Hơn một tiếng sau, bãi đỗ xe bên ngoài khu nghỉ dưỡng đã kín đặc những chiếc xe sang đắt đỏ.

Từng vị thiếu gia, tiểu thư của các gia tộc danh giá bước xuống xe, khí chất quý tộc toát lên từ từng cử chỉ. Trước cổng khu nghỉ dưỡng, hai hàng nhân viên mặc đồng phục đứng cúi đầu chào, cung kính chào đón từng vị khách.

Vừa thấy Chúc Mạn và người đàn ông đi bên cạnh cô, ánh mắt Hứa Thi Ý sáng lên không kiểm soát được.

Cô kéo Chúc Mạn sang một bên, nhỏ giọng hỏi với vẻ tò mò đầy hứng thú:

"Này chị em, anh chàng đẹp trai này là ai thế?"

Chúc Mạn liếc nhìn cô bạn đang mắt sáng như sao, rồi nhìn sang Thịnh Tiêu, trêu chọc: "Sao? Cậu để ý rồi à?"

Hứa Thi Ý không nhịn được đỏ mặt: "Nói lung tung gì đấy! Chỉ là tò mò thôi."

Chúc Mạn không vạch trần cô, chỉ cười nhạt rồi nói khẽ: "Hongkong, Thịnh Tiêu, không có bạn gái, đời tư sạch sẽ."

Nghe xong, ánh mắt Hứa Thi Ý lại lần nữa rơi trên người đàn ông đang trò chuyện với Thời Kỳ. Đúng lúc đó, Thịnh Tiêu cũng nhìn sang, khẽ cười với cô.

Hứa Thi Ý sững người một chút, rồi lắc đầu.

"Không được."

Không thể dây dưa với đàn ông, đặc biệt là đàn ông đẹp trai. Sẽ không may mắn.

Nói xong, cô không đợi Chúc Mạn đáp lời, tự mình xoay người rời đi.

Thịnh Tiêu và Thời Kỳ đồng thời nhìn sang.

"Đây là cô bạn thân nhất của cậu, Hứa Thi Ý à?" Thịnh Tiêu bước đến, ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng vừa rời đi, cười hỏi.

Chúc Mạn chỉ đáp qua loa một tiếng rồi cũng rời đi, bỏ Thịnh Tiêu lại cho Thời Kỳ.

Cô thay đồ bơi xong bước ra, người phục vụ đang chờ ngoài cửa lập tức lộ vẻ kinh ngạc khó giấu, sau đó nhanh chóng cúi người cung kính tiến lên đón:

"Chúc tiểu thư, để tôi dẫn đường cho cô."

Chúc Mạn khẽ gật đầu, bước theo phía sau.

Người phục vụ đưa cô đi vòng vèo một hồi, cuối cùng đi vào một khu vực có cổng vòm lớn kiểu La Mã. Trên đầu là chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy, xung quanh gắn những ngọn đèn tường xa hoa, tiếng nhạc du dương len lỏi trong không gian.

"Chúc tiểu thư, đến nơi rồi ạ." Người phục vụ cúi người rồi rời đi.

Chúc Mạn cụp mắt, vừa xem điện thoại vừa bước tới hồ suối nước nóng lớn, hơi nước bốc lên lờ mờ che phủ cả không gian.

Cô đang nhắn tin cho Hứa Thi Ý, không để ý xung quanh.

Chỉ đến khi tiến đến gần hơn, cô mới phát hiện trong hồ đã có người.

Người đàn ông duỗi tay đặt lười biếng trên thành hồ, đường nét cơ bắp rắn rỏi rõ ràng. Đôi mắt anh khép hờ, hơi nước ấm áp lượn lờ bao quanh, cả người tỏa ra một loại khí tức nguy hiểm đầy cám dỗ.

Cố Tịch?

Chúc Mạn nhìn rõ người trong hồ, không nhịn được cười khẩy một tiếng, định quay người rời đi thì chợt cảm thấy cổ chân bị giữ lại.

"Bùm!"

Nước bắn tung tóe.

Cả người cô bị kéo xuống hồ, ướt sũng.

Một cánh tay mạnh mẽ siết lấy eo cô, giữ chặt trong lòng ng.ực. Chúc Mạn lau nước trên mặt, tức đến mức giọng cũng run lên:

"Anh bị thần kinh à, Cố Tịch?!"

Nghe tiếng cô, người đàn ông lười biếng cong môi, chậm rãi mở mắt, ánh nhìn thẳng tắp dừng trên người cô.

Người phụ nữ trước mắt mặc bộ đồ bơi màu đỏ quyến rũ, dáng người uyển chuyển mê hồn. Tóc cô búi cao, để lộ chiếc cổ trắng nõn mảnh mai. Đôi mắt long lanh ướt át, môi đỏ gợi cảm, đẹp đến mức không thể rời mắt.

Cố Tịch lặng lẽ ngắm cô, cổ họng khẽ chuyển động, giọng trầm thấp, uể oải mà mang theo ý cười mờ ám:

"Chúc tổng, thật trùng hợp."

Chúc Mạn hừ lạnh, "Cố Tịch, anh bị bệnh à?"

Anh nhìn cô, siết chặt vòng tay quanh eo cô, cúi đầu cọ nhẹ lên cổ trắng nõn, giọng điệu đầy tà mị:

"Đúng vậy, và Chúc tổng chính là liều thuốc của tôi."

Nói xong, anh đột ngột cúi xuống chiếm lấy môi cô.

Chúc Mạn đẩy anh ra, nước trong hồ văng lên tung tóe.

Cố Tịch ngừng lại, đôi mắt tối sẫm nhìn cô chằm chằm, giọng điệu bình thản nhưng ẩn chứa một cảm xúc không rõ ràng:

"Sao thế? Tối qua còn quấn lấy tôi trên giường, hôm nay lại không được à?"

"Hay là..." anh cười nhạt, ánh mắt lộ vẻ nguy hiểm, "Vì Chúc tổng đã có người đàn ông khác, nên quên tôi rồi?"

Ánh mắt anh uể oải nhưng đầy áp lực, cánh tay ôm eo cô cũng không có ý định buông lỏng.

Chúc Mạn nhìn anh, khẽ cười nhạt:

"Nghe giọng điệu này của Cố tổng, là đang ghen à? Đừng nói là anh yêu tôi rồi nhé?"

Cố Tịch nhìn thẳng vào ánh mắt khiêu khích của cô, chợt cười khẽ, dáng vẻ biếng nhác mà vô cùng nguy hiểm:

"Nếu Chúc tổng muốn vậy, tôi cũng có thể chiều theo."

Chúc Mạn khẽ cười mỉa mai:

"Tốt nhất là không."

Cô ghé sát vào tai anh, giọng nói nhẹ nhàng nhưng sắc bén:

"Và đừng can thiệp vào đời tư của tôi."

Cố Tịch nhìn cô, ánh mắt dần tối lại.

Anh đột nhiên nhấc cô lên, để hai chân cô quấn quanh eo mình, giọng nói trầm thấp mang theo tia ám muội:

"Được, vậy thì tiếp tục chuyện tối qua chưa làm xong đi."

Giây tiếp theo, những nụ hôn nóng bỏng bá đạo phủ kín, đôi tay mạnh mẽ không ngừng trêu chọc, khiến Chúc Mạn càng lúc càng bị cuốn theo.

Anh không tiến xa hơn, chỉ trêu đùa cô, khiến cô càng lúc càng khao khát nhưng không thể thỏa mãn.

Chúc Mạn bám lấy vai anh, hơi thở gấp gáp, cuối cùng tức giận cắn mạnh vào vai anh, giọng nói bị đè nén đầy bực bội:

"Cố Tịch, nếu không làm thì sau này đừng có làm nữa."

Cố Tịch nhếch môi cười, khẽ thì thầm bên tai cô bằng giọng nói trầm thấp quyến rũ:

"Em chết chắc rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK