• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cặn bã ghép với tiện nhân, đúng là một đôi trời sinh."

Hứa Thi Ý khoanh tay đứng đó, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang siết chặt của Tạ Linh, bật cười đầy giễu cợt.

"Cô...?" Tạ Linh biến sắc.

Hứa Thi Ý chẳng buồn để ý, chỉ cười nhạt:

"Biết đây là đâu không mà dám đến?"

Tạ Linh cười lạnh:

"Sao? Chẳng lẽ nơi mấy người đến được, bọn tôi lại không được đến?"

"Biết thân biết phận là tốt đấy. Chúc hai người tối nay chơi vui vẻ nhé."

Hứa Thi Ý cười khẩy, ngâm nga một điệu nhạc rồi rời đi.

Chờ hai người kia đi xa, Trần Tư Vũ mới dám lên tiếng, bĩu môi tức tối:

"Đám tiểu thư đó, không phải chỉ dựa vào gia thế sao?"

Tạ Linh liếc cô ta một cái đầy khó chịu.

Ban nãy sao không dám mở miệng?

"Họ ngu thật hay giả ngu vậy?"

Hứa Thi Ý đuổi kịp Chúc Mạn, cười đến run cả vai:

"Chạy đến địa bàn của cậu nói xấu cậu, đúng là không sợ chết!"

Cô vừa cười vừa nói tiếp:

"À, tớ nghe ba tớ nói, Tô Hoài Niên bị rút khỏi chức vụ ở Kinh Chính rồi. Ba hắn ta tuyên bố từ nay không cho hắn nhúng tay vào việc của tập đoàn nữa, đuổi hắn ra khỏi nhà, cắt hết thẻ tín dụng luôn. Tớ thấy ông Tô cũng mạnh tay đấy!"

Chúc Mạn khẽ cười, giọng điệu hờ hững:

"Làm màu thôi. Tô Chính Nam là cáo già, không bao giờ vì chuyện nhỏ mà đánh mất lợi ích lớn. Hơn nữa, Kinh Chính có Tô Hoài Tĩnh là đủ rồi."

Hứa Thi Ý xuýt xoa:

"Chậc chậc, cũng mang họ Tô đấy, mà sao Tô Hoài Niên chẳng bì nổi một cọng tóc của anh trai hắn. Cậu nói xem, hồi đó cậu nhìn trúng hắn ta kiểu gì vậy?"

Chúc Mạn thản nhiên buông một câu:

"Tớ bị mù."

Hứa Thi Ý nghe xong, cười suýt nghẹn.

Hai người vừa trò chuyện vừa đi ngang một phòng bao, cửa mở toang, bên trong ồn ào huyên náo, có tiếng gào khóc thảm thiết.

Hứa Thi Ý nhíu mày:

"Tiệc của ai thế?"

Chúc Mạn cũng khẽ cau mày.

Vừa lúc đó, từ trong vọng ra một giọng nói chói tai qua micro:

"Tạ Linh và Trần Tư Vũ đâu?"

Chúc Mạn và Hứa Thi Ý liếc nhau, ánh mắt sâu xa.

Trở lại phòng bao, hai người vừa ngồi xuống liền bị mọi người vây quanh chúc rượu.

Quản lý câu lạc bộ đích thân mang rượu đến.

Chúc Mạn hờ hững ngước mắt, nhẹ nhàng nhấc tay.

Quản lý lập tức bước tới, cung kính cúi người:

"Tiểu thư."

Chúc Mạn giọng nhàn nhạt:

"Phòng bên cạnh ồn ào như vậy, là ai thế?"

Quản lý ngập ngừng giây lát rồi đáp thật:

"Là bạn gái mới của Nhị thiếu gia nhà họ Thời, hình như là một nữ minh tinh. Hôm nay sinh nhật cô ta, dẫn bạn bè đến đây, Nhị thiếu gia đã gọi điện đặt chỗ trước."

Chúc Mạn nghe xong, khóe môi khẽ nhếch:

"Vậy sao? Mời sang đây ngồi một chút đi."

"Vâng, tiểu thư."

Quản lý lập tức đáp lời, ra ngoài lau mồ hôi lạnh, rồi vội vàng đi sắp xếp.

Tạ Linh và Trần Tư Vũ vừa trở lại phòng, đám người bên trong đang ồn ào chúc mừng, thì thấy quản lý của Tần Hòa đứng ở cửa.

"Cô Trịnh, tiểu thư nhà tôi mời cô qua một chút."

Trịnh Vân Vân cùng nhóm bạn đi theo quản lý, dừng lại trước một căn phòng bao lớn.

Nhân viên phục vụ kéo mở cánh cửa đôi.

Nhóm người theo bản năng nhìn vào trong.

Dưới ánh đèn chùm cổ điển xa hoa, căn phòng rộng lớn hiện ra đầy choáng ngợp.

Khắp nơi đều lộ ra vẻ tinh tế và quyền quý, cao sang nhưng lại phảng phất nét huyền bí mê hoặc.

Căn phòng này thậm chí còn rộng gấp mấy lần phòng họ vừa ở.

Bên trong, đám người đang vui vẻ, nghe tiếng động liền nhìn về phía cửa.

Một người lên tiếng:

"Quản lý Thôi, chuyện gì vậy?"

Quản lý còn chưa kịp trả lời, một giọng nói thản nhiên nhưng vô cùng kiêu ngạo vang lên.

"Vào đi."

Tất cả nhìn về phía Chúc Mạn.

Chỉ thấy cô diện váy đỏ rực, mái tóc xoăn buông hờ, lười biếng tựa vào sofa, một chân vắt hờ lên chân kia, ly rượu vang trong tay đưa lên miệng một cách tùy hứng.

Quản lý khẽ nghiêng người, cung kính mời:

"Mời các vị tiểu thư vào trong."

Lúc này, Tạ Linh và Trần Tư Vũ mới trông thấy Chúc Mạn, sắc mặt lập tức cứng đờ.

Trần Tư Vũ kéo nhẹ tay Tạ Linh, thì thào:

"Gì vậy? Người quản lý nói đến là Chúc Mạn? Tần Hòa là của nhà họ Chúc sao?"

"Chúc tiểu thư, xin chào. Tôi là Trịnh Vân Vân."

Trịnh Vân Vân bước vào, ánh mắt dừng trên người phụ nữ đang ngồi ở vị trí chủ vị trên sofa, nở nụ cười rạng rỡ.

Chúc Mạn nhìn cô ta, khẽ cong môi cười nhẹ:

"Bạn gái của Thời Kỳ?"

Trịnh Vân Vân gật đầu:

"Vâng, đúng vậy."

Nụ cười trên mặt Chúc Mạn vẫn nhàn nhạt:

"Nghe nói hôm nay là sinh nhật cô. Thời Kỳ đâu? Tôi mời mọi người sang chơi, chắc không phiền chứ?"

"Sao có thể phiền được chứ? Chúc tiểu thư chịu để mắt đến tôi, đó là vinh hạnh của tôi rồi. Nhị thiếu có chút việc bận, đang tiếp một người bạn quan trọng." Trịnh Vân Vân vui vẻ xua tay nói.

Chúc Mạn cười nhẹ, vỗ lên ghế sofa bên cạnh:

"Lại đây ngồi đi."

"Cảm ơn Chúc tiểu thư." Trịnh Vân Vân vui mừng ngồi xuống ngay.

Những người đứng ngoài cửa nhìn thấy vậy, vừa phấn khích vừa luống cuống tay chân.

Người trong căn phòng này ai cũng thuộc giới quyền quý, nếu có thể làm quen với bất kỳ ai ở đây, thì đúng là phúc ba đời.

Chúc Mạn liếc ra cửa, cười nhạt:

"Họ là bạn cô?"

"Vâng, Chúc tiểu thư." Trịnh Vân Vân gật đầu.

"Vậy mời tất cả vào đi." Chúc Mạn nhàn nhạt nói.

Trịnh Vân Vân lập tức cười rạng rỡ, vẫy tay gọi nhóm bạn.

Tạ Linh và Trần Tư Vũ đứng yên bất động, trong khi những người phía sau hớn hở đi vào.

"Cảm ơn Chúc tiểu thư~"

Hai người họ đứng đó, tiến không được, lui cũng chẳng xong, bị hàng loạt ánh mắt đánh giá soi mói.

Chúc Mạn nhấp môi uống rượu, khóe miệng vương ý cười.

Hứa Thi Ý nhìn họ, không nhịn được cười thành tiếng:

"Hai vị sao thế? Xấu hổ à?"

Trịnh Vân Vân cũng gọi họ:

"Hai người mau vào đi."

Tạ Linh nhìn Trịnh Vân Vân, rồi lại nhìn Chúc Mạn, đành cắn răng bước vào.

Trần Tư Vũ bám sát theo sau, quản lý lập tức lặng lẽ đóng cửa lại.

Hai người họ vừa định lướt qua trước mặt Chúc Mạn.

"Khoan đã."

Giọng nói lười nhác pha chút hứng thú vang lên, cùng tiếng chạm ly thanh thoát khiến lòng họ bỗng căng thẳng.

Cả hai dừng bước, nhìn về phía người vừa lên tiếng.

Người phụ nữ kia dựa vào sofa, váy đỏ rực rỡ, vẻ mặt biếng nhác nhưng lại quyến rũ, ánh mắt thản nhiên rơi trên người họ.

"Nghe nói, tửu lượng của Tạ tiểu thư rất khá?"

Chúc Mạn cầm lấy một chai rượu bên cạnh, đặt lên bàn, mỉm cười nhàn nhạt:

"Moutai 2,5 triệu tệ, hôm nay Tạ tiểu thư có phúc rồi."

"Ồ~"

Cả phòng ồ lên, ai cũng hào hứng xem trò vui.

Tạ Linh trợn tròn mắt:

"Cô đang đùa sao?"

"Đùa?" Chúc Mạn bật cười.

"Tôi chưa bao giờ đùa. Làm sai chuyện thì phải trả giá, đúng không?"

Cô nghiêng nhẹ ly rượu trên tay, giọng điệu chậm rãi:

"Nếu Tạ tiểu thư không thích uống cũng không sao cả."

"Dược Phẩm Khang Nguyên, tôi b.óp ch.ết nó còn dễ hơn b.óp ch.ết một con kiến."

Mặt Tạ Linh chợt biến sắc:

"Cô uy hiếp tôi?"

Chúc Mạn nhấp môi cười:

"Tạ tiểu thư, đã dám chọc tôi, lẽ nào không nghĩ đến hậu quả?"

Không gian trong phòng đột nhiên im bặt, mọi người đều ngồi xem kịch vui.

Hứa Thi Ý cũng bật cười:

"Nợ cha con trả, chẳng phải là đạo lý hiển nhiên sao?"

Chúc Mạn và Hứa Thi Ý xưa nay ít khi đối đầu ai trực diện thế này, nhưng vừa nhìn cách hai người họ ra tay, mọi người liền hiểu: Cô gái trước mặt này chắc chắn đã chọc nhầm người.

Mọi người lập tức phụ họa cười theo:

"Đương nhiên là hiển nhiên rồi."

"Làm sai thì phải trả giá thôi."

"Chọc giận chị Mạn, đúng là sống quá yên ổn rồi nhỉ?"

Những tiếng cười nhạo vang lên bên tai Tạ Linh.

Trần Tư Vũ đứng bên cạnh, chân run lên từng đợt.

Tạ Linh dù sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn cố chấp nhìn chằm chằm Chúc Mạn:

"Được, tôi uống."

Cô ta bước lên, cầm lấy chai Moutai trên bàn, mở nắp, do dự giây lát rồi dốc vào miệng.

Mới uống một ngụm, cô đã không nhịn được mà phun ra.

"Phun một ngụm, mất 100.000." Hứa Thi Ý mỉm cười.

Tạ Linh khựng lại, nhìn quanh một vòng, thấy ai cũng đang cười chế nhạo, cô ta chỉ có thể cắn răng tiếp tục uống.

Khuôn mặt cô ta nhăn nhó khó chịu, nhưng vẫn cố nuốt xuống từng ngụm.

Cả phòng ồn ào trêu chọc, không ai quan tâm cô ta đang ra sao.

Chúc Mạn chống cằm, ánh mắt hờ hững nhìn cô ta giãy giụa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK