• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chúc Mạn ngâm mình trong bồn tắm, suýt nữa ngủ quên. Lúc nhìn thấy lời mời kết bạn trên WeChat, cô đang nằm trên giường.

Một cái ảnh đại diện con rùa nhỏ đang khóc với cái miệng mở to.

Ấu trĩ hết sức.

Cô không quan tâm. Bình thường cách vài bữa lại có người thêm cô, đa phần là mấy kẻ trong giới muốn nịnh bợ, cô lười để ý.

Mãi đến hơn mười một giờ đêm, điện thoại lại vang lên. Cô không nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu mình đang ngủ ngon thì bị đánh thức.

Khó chịu đến mức nhắm mắt tắt máy luôn.

Tối hôm sau, Chúc Mạn về nhà, nằm trên sofa lướt điện thoại mới thấy tin nhắn anh gửi từ tối qua:

"Sao không chấp nhận lời mời kết bạn của anh?"

Lời mời kết bạn?

Cái gì cơ?

Cô chợt nhớ đến con rùa nhỏ tối qua.

Chẳng lẽ là anh?

Chúc Mạn nhắn lại:

"Anh là con rùa nhỏ?"

Anh gần như trả lời ngay lập tức:

[.]

Nhìn tin nhắn của anh, cô không nhịn được bật cười, chậm rãi mở WeChat, chấp nhận lời mời.

Không đến ba giây sau, một cuộc gọi video lập tức đến.

Cô ngước nhìn lên tầng một cái, suy nghĩ rồi mới nhấn nhận cuộc gọi.

Vừa kết nối, trước mắt cô liền xuất hiện hình ảnh người đàn ông vừa tắm xong.

Trên eo chỉ quấn hờ một chiếc khăn tắm, đầu tóc còn ướt, từng giọt nước từ những sợi tóc nhỏ xuống, lăn qua lồng ng.ực săn chắc, trượt xuống sáu múi bụng, rồi tới đường nhân ngư quyến rũ, chậm rãi chảy xuống dưới...

Đường nét cơ thể rõ ràng, cộng thêm khuôn mặt vừa lãng tử vừa điển trai, toát ra sự gợi cảm tràn màn hình.

Chúc Mạn nghĩ, chắc anh đang quyến rũ cô.

Mà đúng là có chút khiến cô thèm thuồng thật.

"Cố tổng đang cố ý quyến rũ tôi sao?"

Chúc Mạn lên tiếng, giọng nói lười biếng mà mềm mại, có chút khàn nhẹ, chắc do ngoài trời quá lạnh, cô mới về chưa lâu.

Cố Tịch nhìn gương mặt xinh đẹp, thanh thuần mà không cần trang điểm của cô, khóe môi khẽ nhếch, giọng nói khàn khàn mang theo sự mê hoặc:

"Sang Hongkong không?"

"Hoặc anh đến Bắc Thành?"

Chúc Mạn vừa nghe đã biết ngay mục đích của anh, không nhịn được bật cười:

"Không đi. Dù Cố tổng có thân hình đẹp, nhưng hình như tôi cũng bắt đầu thấy chán rồi."

"Chán rồi?"

"Vậy thì đáng tiếc quá."

Giọng anh vừa dứt, cuộc gọi video lập tức bị ngắt.

Chúc Mạn cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của anh, khẽ hừ nhẹ.

Lần đầu tiên, anh là người dập máy trước.

"Mới vậy đã giận rồi?"

Cô nghĩ, bình thường anh đâu có nhỏ mọn thế này?

Cô lắc đầu, đang định lên tầng thì chuông cửa đột nhiên vang lên.

Chúc Mạn chậm rãi đi ra mở cửa.

Cánh cửa vừa hé ra, bóng dáng cao lớn mạnh mẽ liền đập vào mắt.

Cô còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh ôm lấy, tay siết chặt eo cô.

"Sao anh lại đến đây?" Chúc Mạn có chút bất ngờ.

"Nhớ em đến mất ngủ."

Giọng anh trầm thấp, lười biếng mà quyến rũ, đồng thời thuận tay đóng cửa, ôm cô đặt ngồi lên lưng ghế sofa.

Một loạt động tác liền mạch, nhanh gọn.

"Đợi đã, hôm nay cháu gái tôi—"

Cô còn chưa kịp nói xong, môi đã bị anh chiếm lấy, nụ hôn nóng bỏng và cuồng nhiệt rơi xuống, cuốn đi từng chút hơi thở của cô, nuốt chửng cả những lời chưa kịp thốt ra.

Anh vừa hôn, vừa tách hai chân cô đặt lên hai bên eo mình, ôm chặt lấy cô, hôn càng sâu hơn. Bàn tay cũng bắt đầu không an phận mà lướt dọc theo đường cong cơ thể.

Cô giơ tay đẩy anh, thì anh lại càng mạnh mẽ, càng quấn lấy cô chặt hơn.

Bị hôn đến mức hơi thiếu dưỡng khí, đầu óc choáng váng, hơi thở quấn quýt, bầu không khí quanh họ bỗng chốc trở nên mơ hồ và rối loạn.

Đúng lúc này, từ trên tầng truyền xuống một giọng nói mềm mại:

"Cô ơi..."

Hai người trên sofa đều sững lại.

Chúc Vô Dạng bước ra đứng ở lan can tầng hai, vừa nhìn xuống liền bắt gặp cảnh tượng cô mình đang ôm hôn người đàn ông kia trên sofa.

Lần đầu tiên trong đời cô bé nhìn thấy cảnh tượng ngượng ngùng như vậy, nhất thời chết lặng tại chỗ, lời định nói cũng lập tức bị nuốt ngược trở lại.

Chúc Mạn đẩy mạnh anh ra, ngước lên nhìn, liền thấy cháu gái mình đang đứng trên lầu, nét mặt hơi phức tạp.

Cô chỉnh lại hơi thở có phần rối loạn, nhưng giọng nói vẫn mang theo chút run rẩy nhẹ do vừa rồi:

"Dạng Dạng, cái này..."

Chúc Vô Dạng liếc qua bóng lưng người đàn ông kia, bình tĩnh ngắt lời cô:

"Không sao đâu cô, hai người cứ tiếp tục, cháu sẽ không ra ngoài nữa."

Nói xong, cô bé quay người đi thẳng vào phòng.

Bóng dáng cháu gái vừa khuất, Chúc Mạn lập tức trừng mắt nhìn tên tội đồ trước mặt, không nhịn được đấm anh hai cái:

"Cố Tịch! Cháu gái tôi mới học cấp hai thôi đấy!"

Tổn thương đến tâm hồn non nớt của Dạng Dạng thì phải làm sao đây?

Mẹ cô mà biết, chắc chắn cô sẽ bị lôi đến từ đường nhà họ Chúc quỳ ba ngày ba đêm mất!

Dù sao, Dạng Dạng cũng là đứa cháu được mẹ cô dốc lòng bồi dưỡng nhất.

Chúc Mạn giận đến mức muốn phát điên.

Không ngờ anh vẫn còn tâm trạng đùa cợt:

"Không phải con gái Chúc tổng à?"

Cô tức đến mức đá anh một cái:

"Tôi không đùa với anh!"

Cố Tịch xoa xoa mũi, có chút chột dạ như vừa làm chuyện xấu:

"Em cũng đâu nói trước với anh là cháu gái em ở đây."

"Anh cũng đâu có nói là anh sẽ đến!"

Chúc Mạn lườm anh một cái đầy bất mãn.

Cố Tịch không phản bác, nhìn dáng vẻ tức giận của cô, bỗng dưng bật cười.

Sau đó thì bị cô đuổi ra ngoài.

Cánh cửa "rầm" một tiếng đóng ngay trước mặt anh.

Đứng yên ở cửa một lát, anh khẽ thở dài một hơi, xoay người rời đi, về nhà hút thuốc.

Xem ra anh với cái nhà này đúng là không hợp phong thủy.

Lúc Chúc Mạn lên phòng, Chúc Vô Dạng đang tựa nghiêng trên sofa, cầm một quyển sách đọc.

Thấy cô bước vào, ánh mắt cô bé dời sang, tò mò hỏi:

"Bạn trai cô à?"

"Không phải, chỉ là người đàn ông bên ngoài của cô thôi. Ngàn vạn lần đừng để bà nội cháu biết đấy."

Chúc Mạn hờ hững căn dặn.

Chúc Vô Dạng nhìn cô, nét mặt hơi phức tạp:

"Người đàn ông bên ngoài? Không có danh phận luôn? Cô à, cô lăng nhăng thế ạ?"

Chúc Mạn: "..."

...

Đêm khuya thanh vắng, căn phòng chìm trong tĩnh lặng.

Chúc Mạn trằn trọc mãi không ngủ được, đột nhiên nhớ lại lời cháu gái nói lúc nãy.

Cô lăng nhăng sao?

Không hẳn chứ. Đếm tới đếm lui, cô cũng chỉ có mỗi cái tên đàn ông khốn kiếp đó.

Chúc Vô Dạng thấy cô mình cứ lăn qua lộn lại, giọng nói lười biếng, ngái ngủ vang lên:

"Cô, cô có thể đi tìm anh ta mà, cháu ngủ một mình cũng được."

Nghe vậy, Chúc Mạn không nhịn được bật cười:

"Con nhóc này cũng biết quan tâm ghê ha."

Chúc Vô Dạng khẽ ậm ừ một tiếng, sau đó xoay người tiếp tục ngủ.

Lúc này, điện thoại đặt trên tủ đầu giường bỗng vang lên tiếng tin nhắn.

Chúc Mạn cầm lên nhìn.

Là tin nhắn từ ai đó.

[Cố rùa: Thật sự không qua tìm anh?]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK