Dưới khán đài, Dư Tư Nghiên nhìn Chúc Mạn đang đi tới, khẽ mỉm cười. Chúc Mạn cũng nhàn nhạt đáp lại một nụ cười, sau đó ngồi xuống ghế, tự động phớt lờ ai đó bên cạnh.
Cố Tịch nheo mắt cười, liếc nhìn cô, ý cười trong đáy mắt càng sâu hơn.Nhưng lần này, anh cũng không tiếp tục trêu chọc cô nữa.
—
Sau khi lễ trao giải kết thúc, Dư Tư Nghiên nhìn sang Chúc Mạn, lúc này cô có vẻ hơi buồn ngủ, trông có chút đáng yêu. Anh ta không nhịn được mà cười nói:
"Mạn Mạn, xong rồi, để anh đưa em về nhé?"
Chúc Mạn tỉnh táo hơn chút, lười biếng ngáp một cái, nhìn anh ta, lắc đầu cười:
"Không cần đâu, trợ lý của em đang đợi rồi."
Nói xong, cô tùy ý nhìn về phía cửa, Dư Tư Nghiên cũng theo ánh mắt cô mà nhìn qua, quả nhiên thấy trợ lý của Chúc Mạn đang bước đến.
Anh ta mỉm cười: "Vậy được, đi đường cẩn thận nhé."
Dư Tư Nghiên xoay người định đi, nhưng chợt nghĩ đến điều gì đó, bèn quay đầu lại nhìn Chúc Mạn:
"Mạn Mạn, mẹ anh muốn mời em đến nhà ăn cơm ngày mai. Bà cứ nhắc mãi là vẫn chưa đón tiếp em đàng hoàng ở Hongkong. Em có thời gian không? Hoặc nếu không thì ngày kia?"
Dư Tư Nghiên nhìn cô, nụ cười ôn hòa vẫn không đổi.
Chúc Mạn suy nghĩ, cảm thấy cũng không tiện từ chối, bữa cơm này ở Hongkong chắc chắn không trốn thoát được, bèn gật đầu đồng ý:
"Được thôi, vậy làm phiền mọi người rồi."
"Bạn bè mà, nói vậy thì khách sáo quá."
Dư Tư Nghiên cười rõ ràng hơn, nói xong liền rời đi.
Chúc Mạn đang định cùng trợ lý ra ngoài thì bỗng có một tiếng cười nhẹ vang lên từ bên cạnh.
Giọng nói của người đàn ông kia lười biếng, mang theo chút bông đùa châm chọc:
"Đến nhà người ta ăn cơm, Chúc tổng với nhà họ Dư thân thiết quá nhỉ?"
Chúc Mạn chẳng buồn để ý đến giọng điệu chua chát của anh, bước thẳng đi.
Trợ lý Vu Đồng thấy vậy, nhanh chóng theo sát cô.
Cố Tịch nhìn bóng lưng cô, khẽ cười khẩy, cũng đứng dậy rời đi. Đám người xung quanh lập tức vây quanh anh.
Đường Tuyết nhìn theo bóng dáng Cố Tịch, thấy anh thậm chí không hề liếc nhìn mình lấy một cái, cô ta không nhịn được mà siết chặt nắm tay.
Người quản lý bên cạnh vội vàng an ủi, nói mấy lời dễ nghe để dỗ dành cô ta.
Đường Tuyết cũng tự nhủ trong lòng.
Chắc là Cố tổng chỉ thấy thú vị thôi, chứ không có ý gì khác đâu.
—
Buổi livestream lễ trao giải tối nay gần như chiếm trọn bảng hot search trên Weibo.
Điều bất ngờ là hai chủ đề đứng đầu bảng đều bùng nổ:
#Cố tổng Hoàn Vũ và Chúc tổng Thiên Nghệ quá đáng yêu# [HOT]
#Nhan sắc thần tiên trốn khỏi giới giải trí# [HOT]
Dân mạng bàn tán sôi nổi.
Lúc này, ở Bắc Thành, trong biệt thự nhà họ Chúc, quản gia cầm chiếc iPad, bước vào thư phòng rộng lớn và thanh nhã.
Tần Hoa Lan đang đọc sách, thấy ông ta liền thản nhiên hỏi:
"Chuyện gì?"
Quản gia cúi người, nhẹ nhàng đặt iPad lên trước mặt bà, cung kính nói:
"Chúc tổng lại lên hot search, lần này vẫn là cùng vị Cố tổng kia."
Tần Hoa Lan liếc qua màn hình, lạnh nhạt căn dặn:
"Bảo bộ phận PR của Thiên Nghệ tăng ca, dọn sạch đi."
"Vâng."
Quản gia lập tức nhận lệnh, rời đi sắp xếp.
—
Trước cổng Trung tâm Nghệ thuật Giải trí Hongkong.
Chúc Mạn vừa ngồi lên xe, đã mệt đến mức nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tài xế khởi động xe, lái chậm rãi và ổn định trên con đường rộng lớn. Bên ngoài, những tòa nhà cao tầng lướt qua cửa sổ xe.
Chúc Mạn thở đều đều, tài xế sợ làm phiền giấc ngủ của cô nên cố ý giảm tốc độ. Một lúc lâu sau, cô chậm rãi mở mắt, nhìn xung quanh. Vẫn như những lần trước, tài xế đưa cô về biệt thự Nam Loan.
Từ lần trước gặp Cố Tịch, Chúc Mạn vốn định không đến đây ở nữa, nhưng lại quên dặn tài xế.
Tài xế thấy cô tỉnh, vội vàng xuống xe mở cửa. Chúc Mạn lười tranh cãi, chỉ xuống xe rồi dặn dò trợ lý và tài xế:
"Về sớm nghỉ ngơi đi."
Nói xong, cô đi thẳng vào trong.
Chúc Mạn lười biếng tựa vào vách thang máy. "Đinh" một tiếng, cửa thang máy từ từ mở ra.
Cô bước ra ngoài, vừa ngẩng đầu lên, liền thấy một bóng dáng cao lớn đứng bên cửa sổ sát đất cách đó không xa.
Người đàn ông một tay đút túi quần, một tay kẹp điếu thuốc, lười biếng rít nhẹ.
Nghe thấy động tĩnh, anh xoay người lại, ánh mắt nhìn cô với vẻ như cười như không, tựa hồ đang cố ý chờ cô.
Chúc Mạn đi về phía cửa nhà mình, vừa xoay lưng lại với ai đó, chuẩn bị ấn dấu vân tay—
Thắt lưng bất ngờ bị siết chặt, phía sau áp đến một hơi thở nóng rực, toàn bộ nam tính mạnh mẽ ập tới.
Cô bị người đàn ông nhẹ nhàng ôm lên, vài bước sau đã bị mạnh mẽ áp lên cửa nhà anh, lưng đau nhói.
Môi anh lập tức tìm đến, nhưng Chúc Mạn nghiêng đầu tránh né, khó chịu nói:
"Cố Tịch, anh phát điên gì vậy?"
Hôn hụt, Cố Tịch nhìn cô, khẽ cười lười nhác, đưa tay ấn dấu vân tay lên chốt cửa sau lưng cô.
"Click"—
Chúc Mạn chỉ kịp nghe thấy tiếng cửa mở, sau đó đã bị đẩy vào trong.
Cố Tịch khẽ đá chân, cửa "rầm" một tiếng đóng lại.
Anh ôm lấy cô, xoay người một cái, lại đè cô lên cửa, hôn xuống—mạnh mẽ, cuồng nhiệt.
Hơi thở của Chúc Mạn trở nên rối loạn, càng né tránh, anh lại càng quấn lấy, triền miên m.út lấy từng chút hơi thở của cô.
Đến khi cô gần như không đứng vững, buộc phải vịn vào anh, môi bỗng nhiên đau nhói—
Chúc Mạn cau mày, khẽ rít lên:
"Anh mẹ nó điên à, cắn người làm gì?"
Cô tức giận mắng, hơi thở gấp gáp, giọng nói mang theo chút mị hoặc vô tình khơi gợi d.ục v.ọng.
Cố Tịch nhìn cô, cười khẽ:
"Chúc tổng nói đúng."
Giây tiếp theo, không để cô có cơ hội phản ứng, anh đã vòng tay bế cô lên, thả xuống sofa, cúi người áp tới.
"Được rồi, lần này tôi sẽ nhẹ nhàng."
—
Ánh trăng vừa vặn, gió đêm từ ban công thổi vào, làm lớp rèm mỏng khẽ lay động.
Tiếng quát mắng của Chúc Mạn dần nhỏ đi, thay vào đó là những thanh âm ám muội không thể diễn tả.
Cố Tịch như bị kí.ch thí.ch, Chúc Mạn bị trêu chọc đến mất tập trung, tùy ý để anh chiếm lấy mọi thứ.
—
Không biết đã qua bao lâu.
Ban công.
Chúc Mạn cầm một ly rượu, tầm mắt lơ đãng nhìn ra ngoài. Tiếng sóng biển cuộn trào, làn gió đêm lướt qua, thổi tung mái tóc cô, ướt sũng mà chưa kịp khô.
Cố Tịch vừa tắm xong bước ra, liền thấy cô đang mặc chiếc sơ mi của anh, lộ ra đôi chân dài thẳng tắp—vừa thuần khiết, vừa quyến rũ, vô cùng dụ hoặc.
Anh nuốt khẽ, mang dép lê, chậm rãi bước đến.
Chúc Mạn nghe thấy tiếng bước chân, nhưng không quay đầu. Sau đó, eo cô bị một cánh tay siết chặt.
Người đàn ông cúi xuống, chạm vào tai cô, giọng khàn khàn, trầm thấp và bá đạo, mang theo hơi thở nóng bỏng:
"Không được đến Dư gia ăn cơm."
Chúc Mạn chỉ cho rằng anh vì em gái mình—dù sao thì em gái anh thích Dư Tư Nghiên, mà làm anh trai đương nhiên không muốn vì một người phụ nữ khác mà khiến em gái tổn thương.
Nhưng Chúc Mạn trời sinh phản nghịch.
Huống chi, đây lại chỉ là một người đàn ông không có quan hệ gì với cô, chỉ mới ngủ với nhau vài lần mà thôi.
Mà lại dám ra lệnh sao?
Chúc Mạn bật cười khẽ:
"Cố tổng, anh quản hơi rộng rồi đấy."
Chưa từng có ai dám ra lệnh cho cô như vậy.