Chúc Mạn hơi chống người dậy, nhìn người đàn ông dưới thân mình, chỗ nào cũng đau, trông chẳng khác nào kẻ cố ý ăn vạ. Cô tùy ý ấn vài chỗ trên người anh.
"Chỗ này thì sao?"
Người đàn ông nhíu mày: "Đau."
"Chỗ này thì sao?"
"Cũng đau."
Chúc Mạn nhìn bộ dạng của anh, tay không ấn nữa mà chỉ thuận miệng hỏi: "Thế chỗ này?"
Người đàn ông vẫn nhíu mày, lặp lại: "Cũng đau"
Nhìn vẻ mặt giả bộ của anh, Chúc Mạn không nhịn được hừ cười một tiếng, thậm chí còn muốn đè anh xuống đất đánh cho một trận.
Cô đưa tay chỉ vào đầu anh, chậm rãi nói: "Chỗ này chắc cũng đau nhỉ?"
"Xong rồi, không phải Cố tổng ngay cả não cũng bị ngã hỏng rồi chứ?"
Vừa dứt lời, người đàn ông liền đưa tay xoa lên chiếc mũ bảo hiểm trên đầu mình: "Đúng là đau đầu, chóng mặt thật."
Ánh đèn từ trên cao rọi xuống, chiếu lên hai người. Đôi mắt anh hơi khép, hàng mi dài đến mức quá đáng, dáng vẻ khó chịu này nhìn thế nào cũng thấy rất chân thực.
Chúc Mạn không ngờ chỉ ra ngoài trượt tuyết một chuyến, vậy mà lại tự dưng trượt ra một ông tổ.
Tối Giao thừa, cuối cùng cô vẫn đưa anh đến bệnh viện chụp X-quang.
Phòng VIP tại bệnh viện tư nhân cao cấp.
"Chúc tiểu thư, Cố tiên sinh chủ yếu bị tổn thương mô mềm, thêm vào đó là cơn đau rõ rệt, vì vậy tạm thời vẫn cần ở lại bệnh viện theo dõi vài ngày."
Bác sĩ vừa dứt lời, chợt đối diện với một ánh mắt, ông nhẹ ho một tiếng, bổ sung thêm: "Nhưng đúng là cú ngã khá nặng, cần nghỉ ngơi và được chăm sóc cẩn thận."
Nghe bác sĩ nói vậy, Chúc Mạn lại liếc nhìn người đàn ông trên giường bệnh, khẽ gật đầu. Hóa ra anh thật sự không lừa cô.
Sau khi bác sĩ dặn dò thêm vài câu rồi rời đi, phòng bệnh lập tức trở nên yên tĩnh.
Chúc Mạn nhớ lại lời bác sĩ vừa nói, cầm điện thoại gọi đi một cuộc.
Vừa mở miệng: "Tiểu Nhã, mấy ngày tới cậu đến bệnh viện chăm sóc một chút—"
Câu nói còn chưa dứt, điện thoại đã bị người đàn ông trên giường bệnh giơ tay lấy đi, trực tiếp cúp máy.
Chúc Mạn nhíu mày: "Làm gì vậy?"
Người đàn ông thản nhiên nhắc nhở cô: "Chúc tổng, anh không quen để người lạ chăm sóc mình."
"Người giúp việc nhà tôi rất giỏi việc chăm sóc, đảm bảo Cố tổng sẽ sớm xuất viện thôi." Chúc Mạn đáp lại.
Cố Tịch nhìn dáng vẻ của cô, khẽ cười một tiếng, giọng điệu lười biếng: "Ai đâm thì người đó phải chịu trách nhiệm."
Chúc Mạn lập tức hiểu ra ý anh. Ý là cô phải đích thân ở lại bệnh viện hầu hạ anh mấy ngày tới đây mà.
Cô không còn gì để nói, dù sao thì người cũng do cô đâm phải.
Chúc Mạn giật lại điện thoại trong tay anh, đứng dậy đi đến ghế sofa bên cạnh. Vừa mới nằm xuống, đã nghe thấy giọng điệu lười nhác của người đàn ông:
"Muốn uống nước."
Chúc Mạn hít sâu một hơi, đứng dậy, rửa sạch cốc, rót nước rồi đưa cho anh.
Cố Tịch không đưa tay nhận lấy, chỉ nhàn nhạt nhìn cô: "Đau tay, không có sức."
Chúc Mạn không nhịn được mỉa mai: "Cố tổng, không biết còn tưởng ngài liệt giường, mất khả năng tự lo liệu rồi đấy."
Uống ngụm nước cũng bày đặt kiểu cách.
Cô vừa dứt lời, người đàn ông không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô chăm chú.
Chúc Mạn bị ánh mắt anh nhìn chằm chằm, cuối cùng vẫn ngồi xuống giường, đưa cốc nước đến sát môi anh. Đợi anh uống xong, cô mới rút tay lại, tiện tay đặt chiếc cốc xuống.
Vừa định đứng dậy rời đi, cổ tay bỗng bị giữ lại. Chúc Mạn ngồi trở lại giường, nhướng mày nhìn anh:
"Cố tổng có sức rồi à?"
Cố Tịch nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, một lúc sau mới khẽ nhếch môi:
"Muốn đi vệ sinh."
Chúc Mạn: "..."
Thật muốn mắng một câu: Lắm chuyện.
Cô bất đắc dĩ làm theo lời dặn của bác sĩ, nâng giường bệnh lên, ra hiệu để anh tự xuống giường.
Người đàn ông lật chăn ra, đặt chân xuống đất. Nhưng vừa mới đứng lên, đầu gối bỗng mềm nhũn, cả người nghiêng về phía Chúc Mạn.
Chúc Mạn theo phản xạ giơ tay đỡ lấy, ôm trọn anh vào lòng.
Cô vòng tay quanh eo anh để đỡ, còn Cố Tịch thì hoàn toàn dựa vào người cô, một tay ôm lấy vai cô.
Anh chỉ mặc một chiếc áo bệnh nhân mỏng manh, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng đến mức khiến người khác bối rối. Chúc Mạn cũng chỉ mặc một chiếc áo len không dày, hơi thở ấm áp của hai người hòa vào nhau, hương thơm nhàn nhạt từ cơ thể đối phương len lỏi vào chóp mũi, có chút mất thăng bằng.
Chúc Mạn thả lỏng cánh tay đang vòng quanh eo anh, không tự nhiên đẩy nhẹ:
"Cố tổng, ngay cả đứng cũng không vững sao?"
"Không vững, đầu gối đau."
Giọng nói trầm khàn bên tai, mang theo hơi nóng lướt qua, lọt vào tai, ngưa ngứa.
Nói xong, anh cũng không buông tay, trái lại còn dựa sát vào người cô hơn, ôm chặt hơn một chút.
Chúc Mạn: "..."
Cô chưa từng gặp người đàn ông nào yếu ớt, mong manh đến mức này.
Lúc Thời Kỳ, Hứa Thi Ý, Cố Thu và Tịch Tình đến, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này.
Trong căn phòng bệnh rộng lớn, hai người đối diện ôm nhau, không khí ám muội đến cực điểm.
Hứa Thi Ý và Cố Thu lập tức vui vẻ ra mặt.
Thời Kỳ thì thắc mắc không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đầu óc đầy dấu hỏi chấm.
Tịch Tình thì có phần bất ngờ, chỉ lẳng lặng quan sát trò vui.
"Khụ khụ!"
Cố Tịch vừa định nói gì đó, nhưng mấy tiếng ho khan từ cửa ra vào đã phá vỡ bầu không khí mập mờ.
Hứa Thi Ý không nhịn được trừng mắt nhìn Thời Kỳ bên cạnh, trách cậu ta phá hỏng khung cảnh.
Chúc Mạn nghe thấy tiếng động, bình tĩnh đưa tay đẩy người đàn ông trước mặt ra. Cố Tịch chậm rãi thu tay về, từ tốn đứng thẳng lên, ánh mắt lạnh nhạt quét về phía cửa.
Thời Kỳ chỉ cảm thấy ánh mắt vô thanh vô tức ấy như muốn xé xác mình ra vậy.
Thấy tình hình như vậy, mấy người họ cũng không đứng xem nữa mà lần lượt bước vào phòng, nhất thời khiến không gian trở nên ồn ào.
"Anh, anh không sao chứ? Chân có bị gãy không?" Cố Thu lo lắng nhìn anh trai mình.
Cố Tịch lạnh nhạt liếc cô một cái.
Cố Thu nhìn ánh mắt quen thuộc này, liền yên tâm ngay:
"Không sao, không sao, xem ra não anh chưa bị đâm hỏng."
Cố Tịch lười để ý đến Cố Thu.
Thời Kỳ không nhịn được cũng hỏi:
"Anh Tịch, anh ổn chứ? Sao nghiêm trọng đến mức phải nhập viện thế này?"
Cố Tịch nhàn nhạt đáp một tiếng: "Ừm."
Chúc Mạn liếc nhìn Thời Kỳ, thuận miệng nói:
"Cậu đưa anh ấy đi vệ sinh đi, cả người đau, nhúc nhích một chút cũng không được."
Nghe vậy, sắc mặt Cố Thu lập tức thay đổi:
"Hả? Nghiêm trọng vậy sao? Thế anh trai em có bị tàn phế không? Xong rồi, anh trai em lành lặn như vậy, chẳng lẽ cứ thế mà thành người tàn tật luôn sao??"
Một ánh mắt sắc bén quét qua, Cố Thu lập tức ngậm miệng.
Chúc Mạn nhìn gương mặt lo lắng cau có của Cố Thu, không nhịn được bật cười, lên tiếng trấn an:
"Không sao đâu, bác sĩ bảo chắc không tàn phế được đâu."
Cố Thu lúc này mới yên tâm.
Thời Kỳ rất nhiệt tình, đỡ người đi vệ sinh.
Vừa mới đưa anh đến cửa nhà vệ sinh, đã nghe thấy giọng nói nhàn nhạt:
"Được rồi, tôi tự vào."
Thời Kỳ nhớ đến câu Chúc Mạn vừa nói khi nãy, rằng anh ta không nhúc nhích nổi, liền không nhịn được mà hỏi:
"Không cần em giúp anh à, anh Tịch?"
Thời Kỳ vừa dứt lời, liền thấy Cố Tịch nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái:
"Giúp thế nào? Giúp tôi cởi quần, hay giúp tôi giải quyết luôn?"
Thời Kỳ: "..."
Hình như... cách nào cũng không ổn cho lắm.
Cố Tịch đi vệ sinh xong bước ra, mấy người còn lại lại tiếp tục ngồi trong phòng bệnh thêm một lúc.
Nhìn thấy bệnh nhân đã khép hờ mắt, có vẻ muốn nghỉ ngơi, họ mới chuẩn bị rời đi.
Lúc sắp đi, Hứa Thi Ý nhìn sang Chúc Mạn:
"Hôm nay cậu cũng ở lại bệnh viện ngủ à?"
Chúc Mạn lười biếng tựa vào sofa, không lên tiếng, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Hứa Thi Ý một cái.
Hứa Thi Ý cười, tiến lại gần cô, hạ giọng trêu chọc:
"Nhẹ nhàng chút nhé, Cố tổng vẫn phải giữ gìn cái eo đấy."
Chúc Mạn: "..."
Hứa Thi Ý bật cười, đứng dậy rời đi.
Sau khi mọi người đều đi hết, Cố Tịch lười nhác nâng mí mắt lên, nhìn người phụ nữ đang nằm trên sofa nghịch điện thoại.
Anh khẽ ho một tiếng, nhưng cô không ngẩng đầu.
Cố Tịch nhìn cô, nhíu mày, khẽ rên một tiếng, giọng hơi trầm:
"Đau lưng."
Lúc này Chúc Mạn mới ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại, nhìn anh.
"Vừa rồi đi vệ sinh, vô ý bị trẹo một chút, bây giờ càng đau hơn." Người đàn ông nhàn nhạt nói, vẻ mặt thoáng chút đáng thương.
Chúc Mạn không nhịn được cong môi trêu chọc:
"Cố tổng đúng là yếu ớt thật đấy. Hay là tôi gọi bác sĩ kê cho anh ít thuốc giảm đau nhé?"
"Muộn thế này rồi, làm phiền bác sĩ làm gì?" Giọng anh thản nhiên, nghe có vẻ rất chu đáo.
Chúc Mạn gật đầu:
"Cũng đúng, vậy thì Cố tổng chịu khó nhịn chút nhé."
Chưa được mấy giây, lại nghe thấy tiếng rên khẽ của người đàn ông.
Nghe cứ như đau đến mức không chịu nổi.
Chúc Mạn nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn đứng dậy, đi đến bên giường anh, định ấn chuông gọi y tá.
Nhưng còn chưa kịp nhấn, tay đã bị giữ lại.
Người đàn ông nhìn cô chăm chú, giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên trong căn phòng bệnh vắng lặng:
"Chúc tổng đã đâm anh, giúp anh xoa bóp một chút cũng không quá đáng chứ?"
Chúc Mạn: "..."
Thời Kỳ vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện, chợt nhớ ra mình quên lấy điện thoại, liền quay lại để lấy.
Từ sảnh tiếp khách bên ngoài bước vào, Thời Kỳ lại vô tình bắt gặp cảnh không nên thấy.
Chúc Mạn ngồi trên chiếc ghế cạnh giường bệnh, tay đưa vào trong chăn, không biết đang làm gì.
Trong căn phòng yên tĩnh, ánh đêm dày đặc len lỏi qua khung cửa sổ, hai người vẫn chậm rãi trò chuyện.
"Lực thế này được chưa?"
Giọng người đàn ông khàn khàn: "Nhẹ một chút."
"Thế này thì sao?"
"Ừm."
Thanh âm trầm thấp thoát ra từ đôi môi người đàn ông, nghe mà khiến người ta nghĩ ngợi lung tung.
Thời Kỳ: "..."