• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy người Cố Tịch trở về du thuyền sang trọng bên cạnh.

Bùi Vân Thâm liếc nhìn ai đó đang lười biếng tựa vào sofa.

Đôi chân dài bắt chéo một cách tùy ý, anh châm điếu thuốc, rít một hơi chậm rãi, gương mặt tuấn tú ẩn hiện trong làn khói mơ hồ, không thể đoán ra tâm tình. Từng cử động đều mang theo vẻ lười nhác, phóng khoáng mà lại có chút bất cần.

Bùi Vân Thâm cầm ly rượu, vừa uống vừa cười hỏi: "Nói xem, cậu và tổng giám đốc Chúc kia có quan hệ gì vậy?"

Cố Tịch lười biếng liếc anh ta, giọng điệu nhàn nhạt: "Cậu nhìn ra được quan hệ gì?"

"Chậc, quan hệ mờ ám." Bùi Vân Thâm quan sát anh, cười đầy ẩn ý.

"Chẳng phải cậu thích kiểu ngọt ngào trong sáng như hoa nhỏ à? Khi nào thì đổi khẩu vị vậy?"

"Cậu hiểu tôi lắm à?"

"Không dám nói hiểu nhiều." Bùi Vân Thâm cười nhạt, ánh mắt có chút thâm sâu.

Cố Tịch không để ý tới anh ta nữa, chỉ nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, vô tình nhìn thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay mình, khóe môi khẽ nhếch.

Khá là ngọt đấy chứ.

Bên phía Thịnh Tiêu.

Cậu ta bảo mọi người lên tầng trên chơi, khi bọn họ đi hết, bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh.

Thịnh Tiêu nhìn thoáng qua Chúc Mạn, thấy cô không có phản ứng gì, liền vỗ vai Dịch Thành bên cạnh, kéo anh ta đi ra ngoài.

Dịch Thành vẫn còn mơ hồ, cứ quay đầu nhìn lại, Thịnh Tiêu bực mình xoay mặt anh ta qua chỗ khác: "Thôi nào, nhìn hoài làm gì."

Dịch Thành đấm anh ta một cái: "Có phải anh em không đấy?"

"Ừ." Thịnh Tiêu đáp hờ hững.

"Thế rốt cuộc Tô thiếu gia kia với Chúc tiểu thư có quan hệ gì?"

"Người yêu cũ."

"Thế còn cô ấy và tổng giám đốc Cố?"

"Tôi biết quái gì chứ."

Dịch Thành rõ ràng không tin, nhưng Thịnh Tiêu thực sự không biết. Có điều, hai người kia nhìn thế nào cũng có chút mờ ám.

Giọng hai người dần nhỏ lại rồi biến mất.

"Em và hắn có quan hệ gì?"

Tô Hoài Niên nhìn người phụ nữ đang thoải mái dựa vào ghế, ung dung xem điện thoại, nhịn không được mở miệng hỏi.

Cô không đáp.

Hắn lại gọi: "Chúc Mạn?"

Lúc này, cô mới lười biếng nâng mắt nhìn hắn, khẽ cười nhạt: "Có liên quan gì đến anh?"

Tô Hoài Niên nhìn cô, trong mắt đầy xa cách và lạnh lùng, hoàn toàn khác trước đây. Trước kia, dù cô có vẻ hờ hững, nhưng ít nhất trong mắt vẫn có hình bóng hắn.

"Em thực sự muốn tuyệt tình như vậy sao, Mạn Mạn?"

Chúc Mạn không muốn nghe thêm, trực tiếp ném điện thoại lên bàn trước mặt hắn.

Màn hình hiện lên bức ảnh giường chiếu giữa hắn và Tạ Linh.

Gương mặt cô không chút cảm xúc, giọng nói nhàn nhạt: "Tô Hoài Niên, tôi nói lần cuối. Nếu anh còn chút liêm sỉ thì đừng quấy rầy tôi nữa. Bằng không, nếu tôi thấy anh ngứa mắt, e rằng mấy tấm ảnh này sẽ tràn lan khắp nơi đấy."

Nói xong, cô đứng dậy rời đi.

Tô Hoài Niên sững sờ tại chỗ. Hắn rút điện thoại ra, gọi một cuộc.

Lúc này, Tạ Linh đang tụ tập với hội chị em. Thấy tên người gọi đến, cô ta lập tức nở nụ cười, ra hiệu cho mọi người im lặng rồi đi sang một bên nghe máy, giọng ngọt ngào làm nũng:

"Hoài Niên~"

"Là cô cố tình gửi ảnh cho cô ấy?" Giọng hắn lạnh lùng, xen lẫn sự tức giận.

Tạ Linh khựng lại một chút, sau đó nói thẳng: "Phải, là em."

"Hoài Niên, anh và cô ta vốn không hợp nhau. Cô ta bẩm sinh lạnh nhạt, đến chạm vào còn không cho anh chạm, căn bản chẳng hề yêu anh. Em làm vậy chỉ là muốn cô ta tự động rời xa anh thôi."

"Lạnh nhạt cái gì, cô nói linh tinh gì đấy?"

"Em không nói bậy đâu. Anh thử nghĩ mà xem, cô ta đã bao giờ cho anh chạm vào chưa? Hai người yêu nhau hai năm mà vẫn không có tiến triển, không thấy kỳ lạ à? Nếu không phải cô ta có vấn đề, thì cũng là cô ta không hề yêu anh."

Tạ Linh biết chuyện này vì lần trước, vô tình nghe được Chúc Mạn và bạn cô ấy nói chuyện trong nhà vệ sinh.

Khi đó, Chúc Mạn nói một câu: "Tạm thời chưa có hứng thú."

Sau đó, cô ta đi tìm hiểu, biết được một thuật ngữ gọi là "lãnh cảm", rồi tự động suy diễn rằng Chúc Mạn chính là như vậy.

"Cô ta tức giận chẳng qua vì cô ta là thiên kim tiểu thư nhà họ Chúc, là con cưng của trời. Anh phản bội khiến cô ta mất mặt thôi."

Tô Hoài Niên cười lạnh, vẻ dịu dàng ngày thường đã biến mất:

"Cô nghĩ vì sao tôi phản bội cô ấy? Không phải vì cô không biết xấu hổ mà ve vãn tôi sao?"

"Đúng, là em ve vãn anh. Nhưng anh quên mất một chuyện rồi, chính anh không quản nổi bản thân. Em chỉ cần nhấc ngón tay một chút là anh đã nhào tới rồi. Nói trắng ra, trong lòng anh vẫn có em, đúng không, Hoài Niên?"

Tạ Linh và Tô Hoài Niên từng yêu nhau thời cấp ba. Khi đó, mẹ cô ta đã tốn không ít công sức để đưa cô ta vào Tinh Bắc. Từ nhỏ, cô ta luôn được dạy rằng phải kết giao với những công tử, tiểu thư giàu có của Tinh Bắc.

Tạ Linh tuy chưa từng thiếu thốn gì, nhưng cô ta không giống với đám con nhà giàu chính hiệu kia. Gia đình cô ta thậm chí còn không có tư cách bước chân vào giới thượng lưu Bắc Thành. Nếu khi ấy cô ta biết Tô Hoài Niên chính là nhị thiếu gia nhà họ Tô, thì làm gì có chuyện chia tay.

Cô ta thực ra không dám chọc vào Chúc Mạn, nhưng cơ hội leo lên Tô gia để đổi đời, cô ta không muốn bỏ lỡ. Thế nên, cô ta đánh cược một lần.

"Hoài Niên, em sẽ luôn bên cạnh anh."

Tô Hoài Niên nghe cô ta nói, không đáp lời, chỉ trực tiếp cúp máy.

Bên cạnh, chiếc ghế bị hắn đá văng, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Chúc Mạn gửi tin nhắn cho Thịnh Tiêu rồi rời đi.

Cô đứng bên đường, chờ taxi.

Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên.

Chúc Mạn bắt máy, đưa lên tai. Giọng nói của Thịnh Tiêu truyền đến: "Đi luôn à?"

"Ừm." Cô nhẹ nhàng day trán, hờ hững đáp.

"Chờ chút, tớ kêu tài xế đưa cậu về."

Thịnh Tiêu vừa giơ tay gọi người, thì đúng lúc có một chiếc taxi chạy đến.

Chúc Mạn giơ tay vẫy xe, đồng thời nhàn nhạt nói với người trong điện thoại: "Không cần, tớ bắt được taxi rồi."

"Thế thì không an toàn lắm đâu. Tổng giám đốc Chúc xinh đẹp như hoa thế này mà."

Trong màn đêm tĩnh mịch dày đặc, một giọng nói trầm thấp lười nhác vang lên từ phía sau, mang theo ý cười khẽ.

Thịnh Tiêu cũng nghe thấy giọng nói đó, định hỏi thì cuộc gọi đã bị cúp máy.

Chúc Mạn quay đầu, liền thấy một người đàn ông đang bước lên từ bậc thang.

Anh đi từng bước đến gần, dừng lại bên cạnh cô.

Tay vừa nhấc lên, "Cạch!" – cánh cửa taxi mà cô vừa mở đã bị anh đóng lại.

"Xin lỗi, không đi nữa." Anh nói với tài xế.

Tài xế nhìn hai người họ, tưởng là cặp đôi đang cãi nhau, bèn tốt bụng khuyên một câu: "Cậu trai trẻ, bạn gái thì phải dỗ dành đấy nhé."

Cố Tịch liếc sang cô gái bên cạnh, nhếch môi cười nhạt: "Được, cảm ơn bác tài."

Chiếc taxi phóng đi.

Chúc Mạn ngước mắt nhìn anh, nhướng mày: "?"

"Tôi đưa cô về."

Lời vừa dứt, một chiếc Bentley màu đen mang biển số Hongkong A88888 vừa khéo dừng lại trước mặt họ.

Tài xế bước xuống xe, cung kính gọi: "Cố tổng." Sau đó mở cửa xe.

Chúc Mạn nhìn lướt qua, khách sáo từ chối: "Không cần, cảm ơn."

"Không cần khách sáo, cũng đâu phải lần đầu."

Cố Tịch cúi mắt nhìn cô, khóe môi cong lên. Anh hơi nghiêng người, mắt đối mắt với cô, giọng điệu lười biếng pha chút ý cười:

"Hay là... cô sợ rồi? Ngại rồi?"

Chúc Mạn bình thản đối diện với ánh mắt anh , đôi mắt trong veo lấp lánh.

Hai người đứng im không nhúc nhích, bầu không khí trở nên mập mờ.

Tài xế đứng cạnh cảm thấy bản thân như người thừa.

Một lúc sau, Chúc Mạn dời mắt, dứt khoát bước vào xe.

Cố Tịch cũng lên theo.

Tài xế khởi động xe, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Cố tổng, đến Vatican ạ?"

Cố Tịch không trả lời ngay, mà nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, khóe môi cong lên lười nhác: "Đến Vatican nhé?"

Chúc Mạn tất nhiên nhớ Vatican.

Tối qua, chính là ở đó.

"Khu biệt thự Nam Loan." Chúc Mạn nhàn nhạt nói với tài xế.

Tài xế thoáng nhìn biểu cảm của tổng giám đốc qua gương chiếu hậu, rồi mới cung kính đáp: "Vâng, thưa tiểu thư."

Tài xế quay đầu xe, ổn định lái đi.

Chúc Mạn cúi xuống xem điện thoại, người đàn ông bên cạnh vô tình nhìn thoáng qua.

Trong khoang xe yên tĩnh, giọng anh trầm ấm, pha chút lười biếng: "Bạn trai?"

Chúc Mạn không ngẩng đầu, chỉ hờ hững đáp: "Người yêu cũ."

Người nào đó khẽ cười.

"Mắt nhìn người kém thật đấy."

Chúc Mạn nhếch môi cười khẽ, không đáp.

Từ đó về sau, trên xe là một khoảng lặng.

Đến cổng khu biệt thự Nam Loan, Chúc Mạn liền xuống xe.

Cố Tịch hạ cửa kính, ánh mắt lướt qua người cô:

"Không cần đưa vào à, tổng giám đốc Chúc?"

Chúc Mạn cười duyên dáng: "Không cần, tổng giám đốc Cố về sớm nghỉ ngơi đi."

Cố Tịch nhìn cô, tiếc nuối gật đầu: "Vậy thì được. Tổng giám đốc Chúc, tạm biệt."

Cửa kính xe chậm rãi nâng lên, ánh mắt Cố Tịch vẫn dõi theo bên ngoài.

Giọng điệu anh nhàn nhạt: "Tối nay nghỉ lại đây đi."

"Vâng, Cố tổng."

Chúc Mạn nhìn xe của ai đó lái thẳng vào khu biệt thự Nam Loan, không nhịn được bật cười tức tối.

"Anh ta bị bệnh à?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK