• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chẳng bao lâu sau, điện thoại của Hứa Thi Ý gọi tới.

Cô ấy túm lấy Chúc Mạn buôn chuyện một hồi, rồi mới nhớ ra mục đích chính của cuộc gọi.

"Đúng rồi, phim Tết do Thiên Nghệ và Hoàn Vũ đầu tư hôm nay khởi chiếu đấy, tớ thấy phản hồi trên mạng khá tốt. Cậu chưa xem đúng không? Mình đi xem đi?"

"Tớ ở nhà chán muốn chết, lười xuống nhà lắm. Xuống lầu là gặp ngay ông bạn trai mới của mẹ tớ, trông ngứa mắt cực kỳ. Không hiểu mắt nhìn đàn ông của bà ấy kiểu gì nữa, cứ chọn mấy ông trông chẳng ra gì."

Hứa Thi Ý không chút thương tiếc mà tiếp tục chế giễu.

Chúc Mạn cười một tiếng, chậm rãi trả lời cô, giọng nói lười biếng, có chút nghẹt mũi:

"Tớ thật sự cảm cúm rồi, đầu hơi choáng, sao không qua đây với tớ đi? Còn có thể lấy luôn quà năm mới tớ chuẩn bị cho cậu"

"Được thôi!"

Hứa Thi Ý lấy luôn quà Tết cô chuẩn bị cho Chúc Mạn và ba đứa cháu của cô, rồi chạy đến Chúc gia.

...

Biệt thự nhà họ Tịch.

Sau bữa trưa, Cố Thu và Tịch Tình rảnh rỗi nằm trên ghế sofa chơi game.

"Á, lại thua lại thua rồi, không chơi nữa, tâm lý sụp đổ rồi"

Cố Thu than vãn, quăng chiếc máy tính bảng sang bên, rồi cầm lấy điện thoại, quyết định xem điện thoại.

"Anh, bộ phim của các anh hot lắm đấy, lên hot search rồi, toàn là bình luận khen."

Cố Thu vẫn nhìn vào điện thoại, nói xong cũng không thấy ai trả lời, cô cũng không quan tâm, đã quen với việc nói chuyện mà như đàn gảy tai trâu.

Đột nhiên, Cố Thu nheo mắt lại.

Chiếc xe thể thao đỏ, chiếc áo khoác đỏ, chiếc áo khoác đen, nhìn thế nào cũng thấy rất quen.

Rồi lại nghĩ đến việc sáng nay cô và chị họ ra ngoài nhìn thấy chiếc xe thể thao đỏ đỗ trước cửa.

Cố Thu lặng lẽ nhìn sang người đàn ông tối qua còn yếu đuối nằm trong bệnh viện, hôm nay lại nằm tựa lưng trên ghế sofa với tư thế lười biếng, cười một cách thú vị:

"Anh, hôm nay tâm trạng có vẻ tốt nhỉ?"

Cố Tịch lười biếng ngẩng lên nhìn cô, Cố Thu thẳng thừng ngồi xuống, đưa điện thoại ra trước mắt anh: "Nói thật đi, là anh đúng không?"

Cố Tịch chỉ liếc nhìn một cái, rồi lại lười biếng thu ánh mắt về, không đáp lại cô.

Đúng là không nể mặt chút nào.

Cố Thu cảm thấy chẳng thú vị, hừ một tiếng, rồi nhìn sang Tịch Tình: "Chị họ, sao chúng ta không đi xem phim nhỉ, mời chị Chúc và chị Thư Ý đi cùng nhé?"

Cố Thu vừa nói vừa chú ý đến biểu cảm của anh trai mình.

Cho anh chảnh này, em sẽ mời cô gái của anh đi chơi luôn.

Tịch Tình gật đầu: "Được."

Cố Thu liền chuẩn bị gọi điện cho Hứa Thi Ý. Từ tối qua sau khi trượt tuyết xong, cô và Hứa Thi Ý nói chuyện hợp nhau, thế là liền kết bạn với nhau.

Điện thoại kết nối, giọng nói của Hứa Thi Ý truyền đến.

Cố Thu ngọt ngào gọi: "Chị Thi Ý"

"Chị Thi Ý, đi xem phim đi, gọi cả chị Chúc đi cùng nhé?"

"À, chị Chúc bị cảm ạ?"

"Được được, đợi chị Chúc khỏe rồi hẹn lần sau vậy."

Cố Thu cúp máy, liếc nhìn ai đó, rồi lại cố ý nói thêm mấy câu với Tịch Tình:

"Haizz, nghe nói chị Chúc bị cảm sốt, khá nặng đó, đến ăn cũng chẳng ăn nổi, tội nghiệp ghê."

Không biết là nói cho ai nghe nữa.

"Nghiêm trọng vậy à?" Tịch Tình ở bên cạnh hỏi.

Cố Thu gật đầu, như vô tình quét mắt nhìn anh trai mình.

Chỉ thấy vẻ mặt anh bình thản, như thể chẳng nghe thấy gì.

Cố Thu không nhịn được lầm bầm một câu: "Bảo sao bị đá."

Về chuyện anh trai mình thực sự bị đá, Cố Thu cũng là nghe mẹ cô nói, rồi kết hợp với dáng vẻ lạnh lùng như nuốt phải thuốc nổ mỗi ngày của anh.

Cô tin chắc không nghi ngờ gì, hơn nữa còn cảm thấy Chúc Mạn làm rất đúng.

Anh trai cô là kiểu người cần có ai đó dạy cho một bài học nhớ đời, cũng nên nếm thử mùi vị yêu mà không có được.

Cố Thu còn định nói thêm gì đó, nhưng thấy anh trai mình trực tiếp đứng dậy lên lầu.

Chắc là thấy cô phiền quá rồi.

...

Chúc gia.

Hứa Thi Ý sau khi cúp điện thoại của Cố Thu liền ở trên lầu với Chúc Mạn cả buổi chiều.

Cuối cùng, cô còn ở lại nhà họ Chúc dùng bữa tối rồi mới về.

Màn đêm dần buông xuống.

Chúc Mạn đang lười biếng nằm trên sofa trong phòng khách, chăm chú nhìn điện thoại.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Người giúp việc sau khi nhận được sự cho phép của cô thì đẩy cửa bước vào, cung kính nói:

"Tiểu thư, bên ngoài có một vị tiên sinh, nói là đối tác của cô."

Đối tác?

Chúc Mạn khựng lại, trong đầu lập tức hiện lên hình bóng của một người.

Người giúp việc nhìn cô, rồi nói tiếp:

"Tiểu thư, tôi đã sắp xếp vị tiên sinh đó ngồi ở Nhã Đình rồi, cô có muốn gặp không?"

Khi Chúc Mạn đến Nhã Đình, quả nhiên trông thấy một bóng dáng quen thuộc—một người đàn ông mặc áo khoác dạ màu xám, dáng người cao lớn vững chãi.

Nghe thấy tiếng bước chân, anh lười biếng xoay đầu lại, ánh mắt giao với cô, thẳng thừng quan sát khuôn mặt cô.

"Có chuyện gì không, Cố tổng?" Chúc Mạn hờ hững mở miệng, giọng nói còn mang theo chút nghẹt mũi.

Cố Tịch bước đến trước mặt cô, móc từ túi áo ra một chùm chìa khóa, đặt trước mắt cô, giọng điệu không rõ cảm xúc:

"Đến đưa chìa khóa xe cho Chúc tổng."

Chúc Mạn đưa tay nhận lấy.

Ngay giây tiếp theo, bàn tay ấm áp của anh nhẹ nhàng áp lên trán cô, giọng nói trầm thấp vang lên:

"Nghe nói em bị sốt."

Bàn tay của anh mang theo hơi ấm, cứ thế đặt lên trán cô một cách dịu dàng.

Chúc Mạn khẽ ngước mắt lên, liền chạm phải ánh nhìn nóng bỏng của anh.

Cô còn chưa kịp phản ứng, đã thấy anh trực tiếp cúi đầu, dùng trán chạm vào trán cô. Tay anh đặt lên gò má cô, giọng nói trầm khàn đầy mê hoặc vờn bên tai:

"Để anh xem khỏi chưa?"

Khoảnh khắc ấy, Chúc Mạn cảm giác cơn sốt vất vả lắm mới hạ xuống lại bất ngờ bốc lên, trái tim cũng không ngừng loạn nhịp.

Hơi thở ấm nóng phả xuống, khiến cô theo phản xạ nghiêng đầu sang một bên, đẩy anh ra, thấp giọng nói:

"Khỏi lâu rồi."

Cố Tịch nhìn gương mặt thoáng đỏ lên của cô, khóe môi cong nhẹ.

Người giúp việc đứng bên cạnh, chứng kiến cảnh tượng ám muội này, dù có chút bất ngờ nhưng vẫn giữ đúng tác phong chuyên nghiệp, coi như không thấy gì, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Chúc Mạn lùi sang bên cạnh vài bước, kéo giãn khoảng cách với anh. Khi trông thấy hộp bánh trên bàn trà, cô hơi dừng lại.

Cố Tịch cũng thuận theo ánh mắt cô mà nhìn qua, khẽ nhếch môi:

"Nghe nói em thích món này, anh phải xếp hàng rất lâu mới mua được đấy, bên ngoài lạnh lắm."

Người đàn ông trước mặt tỏ vẻ chờ mong được khen ngợi, Chúc Mạn không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn anh một cái.

Cô thực sự rất thích món bánh tuyết hoa của Quế Chi Các.

Loại điểm tâm này bình thường phải xếp hàng mấy tiếng mới mua được, vào dịp Tết lại càng khỏi phải bàn.

Anh rốt cuộc là rảnh rỗi đến mức nào mới có thể bỏ thời gian xếp hàng mua chứ?

"Cố Tịch, anh rảnh lắm à?" Cô không nhịn được mà hỏi.

Người đàn ông nhếch môi nhàn nhạt: "Rảnh bình thường."

Chúc Mạn: "..."

"Vậy thì Cố tổng cứ tự nhiên, tôi đi nghỉ trước đây." Cô tùy ý bỏ lại một câu, rồi xoay người rời đi, tiện thể cầm luôn hộp điểm tâm trên bàn.

"Phải rồi, vất vả cho Cố tổng rồi." Cô giơ giơ hộp bánh trong tay ra sau, giọng điệu lười nhác.

Nhìn bóng dáng người phụ nữ rời đi với hộp bánh trên tay, Cố Tịch hờ hững nhếch môi.

Dưới ánh đèn đường.

Người đàn ông ngồi vào ghế sau, tài xế đóng cửa xe lại, sau đó khởi động xe phóng đi.

Trên ban công.

Chúc Mạn quấn chiếc khăn choàng, đứng đó nhìn theo bóng xe dần xa.

Dưới màn đêm, cô thong thả cắn một miếng bánh tuyết hoa trong tay.

Ngọt thật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK