“Ngươi kỳ thật không đi được con đường của sư huynh, con đường của ta ngươi cũng không đi được, con đường của tiểu nha đầu kia, ngươi cũng sẽ không trơ mắt nhìn nàng đi lên, cho nên lúc này, chuyện ngươi có thể làm, chính là tiếp tục đi trên con đường của mình…” Vừa nói chuyện, Mạc Cửu Ca vừa ngẩng đầu lên nhìn thiên ngoại. Phảng phất như thấy được đường chân trời sáng sủa ở trong hắc ám vô biên. Sau đó khóe miệng của hắn lộ ra một nụ cười, trong lúc vui vẻ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.