“Hửm?” Phương Quý lập tức cảnh giác nhìn nữ tử này. Nữ tử này cũng không thèm để ý, chỉ là bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Ngọc Chân Cung, cười nói: “Ngươi nhìn hai người này đi, một người ẩn nhẫn kiên định, một người khéo léo, kỳ thật cũng đều có thể được coi là người thông minh, ngươi có biết nên làm như thế nào để hai người thông minh này rơi vào tuyệt vọng vĩnh viễn hay không?” Phương Quý kiềm nén xúc động không có xông lên đấm vào mặt nàng, cố ý suy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.