“Quả nhiên là nhớ thương củ cải của ta…” Phương Quý có đáp án trong lòng, ngược lại là nhẹ nhàng thở ra, nếu thật sự giống như nàng nói, vậy thì mình cũng không cần phải vội vàng, chỉ cần chờ đợi là được, chỉ cần nhìn xem bức Mỹ Nhân Đồ kia cuối cùng sẽ rơi vào trong tay của ai, chỉ cần không ở trong tay của Tôn Phủ, mình vẫn còn có thể ra ngoài! Bây giờ không cần sốt ruột, hắn lại nghiêm túc nhìn nữ hài này vài lần. Càng nhìn càng cảm thấy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.