Anh Đề không có chú ý tới hắn, Phương Quý ngược lại là chú ý tới, Nhạc Xuyên thấy Phương Quý một mực hướng ánh mắt nhìn về phía mình, nhưng cũng không có phát ra tiếng, trong lòng ngược lại là có một chút buông lỏng, nghĩ thầm tên tiểu tử kia đã bị dọa đến mức choáng váng, chỉ có thể nhìn ta đào tẩu… Ý niệm này còn chưa hiện lên, Phương Quý liền bỗng nhiên chỉ vào Nhạc Xuyên hô to: “Đại ca, đồng đội của ta muốn chạy trốn…” Anh Đề quay đầu lại, thấy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.