“Danh hiệu Tiêu lão ngũ, nghe êm tai cỡ nào chứ?” “Đúng rồi, sư huynh chết rồi, Mạc Cửu Ca cũng đều không xuất thủ, đoán chừng xếp hạng của hắn cũng rơi xuống, vậy ta chính là Tiêu lão tứ…” “Như vậy sẽ dễ nghe hơn rất nhiều…” Nghe tiếng nói chuyện lải nhải ở bên ngoài, Phương Quý cũng vội vàng gỡ ra một đường nhỏ trên cửa khoang thuyền nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy Tiêu Kiếm Uyên vừa không ngừng nói chuyện, vừa ngẩng đầu nhìn về phía mây đen tuôn ra mà đến từ bốn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.