Phương Quý gật đầu nhẹ, đang muốn nói tiếp, chợt thấy ở nơi xa vang lên hai tiếng hừ hừ, sau đó chỉ thấy Dã Trư Vương dẫn một hàng heo rừng nhỏ chậm rãi đi tới, Phương Quý lập tức nhảy dựng lên, cầm cỏ non ở trong giỏ của A Khổ sư huynh, lộ ra vẻ mặt nịnh nọt nghênh đón, vừa hòa ái dễ gần cho đám heo rừng nhỏ kia ăn, vừa gãi bụng cho Dã Trư Vương, quay đầu nói với A Khổ sư huynh: “Chúng ta kỳ thật nhiều ít là vẫn có bắp...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.