Mục lục
Cha Tôi Là Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Viên Thành hừ lạnh một tiếng, không còn cách nào khác cũng chỉ đành thu tay lại, trừng mắt liếc nhìn Dương Tiêu một cái, sự khinh thường lại càng khác sâu trong mắt anh ta.

Đến bắt tay với anh ta mà cũng không dám, có xứng là đàn ông không?

Xem ra mắt nhìn người của anh ta đã chuẩn xác rồi, người này chỉ là một tên phế vật chẳng có chút thực lực nào.

Cũng không biết anh đã dùng cách nào để lừa gạt Minh Tâm, mà lại khiến cô ấy có thể tin tưởng để loại người này chỉ dạy mình.

Viên Thành lắc lắc đầu, hiện giờ, anh ta đã kết nạp Dương Tiêu vào chung một loại với lưu manh, chắc chắn Lâm Minh Tâm đã bị người này lừa rồi.

Đợi lát nữa tìm được cơ hội, anh ta nhất định phải dạy dỗ tên nhãi ranh này một trận ra trò mới được.

……

Lâm Minh Tâm và những người khác đều đi rồi, chỉ để lại mình Dương Tiêu và Lương Nhã Trân đứng lại bên cạnh chiếc xe thể thao, đứng đó làm khán giả.

Lương Nhã Trân nhịn không được đành quay đầu nhìn Dương Tiêu.



Cô vẫn không thể hiểu được, tại sao Dương Tiêu cũng muốn tham gia vào trận đấu này.

Chẳng lẽ, là do anh ngứa tay, nên cũng muốn đánh?

Nghẹn họng suốt nửa ngày, cuối cùng cô vẫn quyết định mở miệng hỏi.

“Anh, sao hôm nay anh lại ở đây vậy?”

“Có phải do tôi không cho anh ra tay đánh nhau, nên anh nghẹn đến không chịu nổi rồi nữa đúng không?”

Thực ra tôi chỉ là lo lắng anh sẽ bị thương, không muốn anh lại lầm đường lạc lối thêm lần nữa, cho nên mới hy vọng không nhìn thấy anh đánh nhau… Những lời này đã ra đến tận miệng rồi nhưng lại chạy ngược vào trong, cuối cùng thì cô vẫn không mở miệng nói cho anh nghe được.

Mà mấy lời này lọt vào tai Dương Tiêu, anh lại cảm thấy vừa buồn cười vừa chẳng biết nói làm sao, thế nào gọi là không cho đánh nhau nên nghẹn đến không chịu nổi?

Nói như thể anh là người có khuynh hướng bạo lực vậy.

“Nếu hôm nay tôi mà không tới, thì cô ấy sẽ gặp nguy hiểm.”

Dương Tiêu cũng không định giấu giếm gì cô.

“Cô ấy?” Lương Nhã Trân sửng sốt, ngay sau đó, cô lập tức hỏi lại: “Ý anh nói là Minh Tâm?”

Dương Tiêu gật gật đầu.

“Đây là để đề phòng lỡ như, giờ bên phía đối phương đã có mấy người, mà những người này không phải người mà cô ấy có thể khiêu chiến.”



“Lỡ như xảy ra chuyện gì, ít nhất thì vẫn có tôi ở đây, đây chính là nguyên nhân tôi tới.”

“Trước đây cô ấy đã cứu Hinh Nhi một lần, chúng ta vẫn còn nợ cô ấy một ân tình.”

Nói đến đây, Lương Nhã Trân mới như bừng tỉnh trở lại thực tại, cuối cùng cô cũng hiểu rõ được suy nghĩ của người đàn ông này.

Cô lập tức mở miệng đáp: “Tôi cảm thấy Minh Tâm cũng rất lợi hại, nếu người đó mà đến cô ấy cũng không đánh lại được, thì nhất định đều là những kẻ rất nguy hiểm?”

“Tôi thấy nếu gặp phải những người như vậy, thì tốt nhất nên tránh xa, sau đó báo cảnh sát xử lý mới đúng, anh đừng đi đánh nhau, nghe tôi đi.”

Mà Dương Tiêu nghe cô nói vậy xong thì dở khóc dở cười, đành phải đồng ý với cô trước, rồi thầm dự định sau này có xảy ra chuyện gì thì sẽ tùy cơ ứng biến.

Rất nhanh sau đó, tiếng hét của họ càng lúc càng lớn, thậm chí còn khiến người ta có cảm giác đinh tai nhức óc, cuối cùng không biết là ai động thủ trước.

Chỉ trong một khoảnh khắc, chạm vào là nổ ngay.

Tức khắc, bụi đất bay tứ tung ngoài hiện trường, trong lúc hỗn loạn, hai nhóm người đã lao vào đánh nhau.

Bên phía Lâm Minh Tâm, có thể thấy cô ấy và Viên Thành tỏa sáng hơn nhiều.

Lâm Minh Tâm xuyên qua đám người, tung mấy quyền ra đã hạ gục được mấy tên, đến lá cây cũng chẳng thể chạm tới người cô ấy.

Mà tên Viên Thành kia thì lại bá đạo hơn nữa kìa, thường xuyên một chọi ba, hay thậm chí là một chọi năm, chưa đến vài giây đã đánh gục toàn bộ đối thủ, khiến họ quỳ rạp trên mặt đất.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, cứ mỗi cú đấm tung ra là lại khiến máu thịt bay tứ tung, trong suốt cả quá trình, Lương Nhã Trân chỉ biết nheo mắt lại nhìn, thậm chí còn giơ tay che miệng.

Rất rõ ràng, cô không hợp nhìn những cảnh này.

“Nếu đã không muốn xem thì không cần phải ép mình.” Dương Tiêu nói một câu.

Lương Nhã Trân nhìn nhìn anh, trong lúc nhất thời, sự tập trung của cô đã bị phân tán đi tứ phía.

Không biết tại vì sao, mà dạo gần đây cô lại có cảm giác người đàn ông này không còn đối xử lạnh nhạt với cô nữa, thậm chí thi thoảng còn nói một hai câu quan tâm cô.

Không biết có phải do cô gặp ảo giác hay không?

Nhìn đấu trường càng lúc càng thêm gay cấn, nhưng thực lực đám người này vẫn chưa đâu vào đâu, từ nãy tới giờ chưa thấy người nào có thể lật được thế cờ, bọn họ đều là chiến đấu bằng tay không.

Dương Tiêu quan sát vô cùng cẩn thận, ở phe cánh đối diện, Lý Hiện lái Bugatti tương đối mạnh, nhưng trình độ chắc cũng chỉ tầm tầm Lâm Minh Tâm, vẫn kém Viên Thành một chút.

Tuy nhiên, bên cạnh anh ta lại là một cao thủ judo, có thể sánh ngang với Viên Thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK