Nghe thấy lời ấy, Lý Sơn Phàm cảm khái, đúng vậy, tương lai của nhà họ Trần đã không còn tươi sáng nữa.
Sau khi cúp điện thoại, Dương Tiêu xem đồng hồ thấy đã quá giờ tan làm ngày thường của cô.
Cũng phải, hiện tại cô đã bị bãi miễn chức vụ rồi, còn tan làm gì nữa?
Không biết hiện tại cô đang ở đâu.
Kết quả, đúng lúc này, điện thoại di động của Dương Tiêu reo lên.
Dương Tiêu cầm điện thoại di động lên xem, hóa ra là Lương Nhã Trân gửi tới một tin nhắn.
“Anh đón Dương Hinh Nhi về nhà đi, không cần chờ tôi tan làm, tôi muốn yên tĩnh một mình.”
Chỉ một câu đơn giản đã bộc lộ rõ sự cô đơn của cô.
Sau khi đón Dương Hinh Nhi về nhà, Dương Tiêu thấy Lương Minh Trạch cũng sa sút tinh thần ra mặt.
Dù sao hôm nay cũng là ngày cả nhà họ Lương của ông ấy bị trục xuất.
Mặc dù địa vị của họ trong gia tộc vốn đã thấp sẵn, bị trục xuất khỏi nhà họ Lương sẽ không gây ảnh hưởng gì tới cuộc sống của họ nhưng bị gia tộc đuổi ra khỏi cửa, xóa tên khỏi gia phả, trước sau cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì.
Ăn cơm tối xong, Dương Hinh Nhi tự mình tắm rửa. Dương Tiêu thấy Lương Minh Trạch ngồi buồn buồn uống rượu một mình ở ban công.
Cho nên Dương Tiêu cũng xách một chai tới uống hầu mấy chén với cha vợ tương lai của mình.
Thấy Dương Tiêu lại, khóe môi Lương Minh Trạch đọng vẻ cay đắng, ông ấy cười một tiếng tự giễu: “Dương Tiêu à.”
“Cậu xem tôi này, đời tôi mới thất bại làm sao, không có địa vị gì trong gia tộc đã đành, còn bị đuổi đi nữa.”
“Giờ đến vợ tôi cũng bỏ mặc tôi rồi, ôi chao.”
Nói rồi, ông ấy uống ực một ngụm.
“Chuyện này có khi lại là bước ngoặt chuyển mình chưa biết chừng.” Dương Tiêu vỗ vỗ vai ông ấy: “Yên tâm, mọi chuyện rồi sẽ khá hơn.”
Được an ủi đôi câu, tâm trạng Lương Minh Trạch cuối cùng cũng có vẻ tốt lên một chút, ông ấy quay ra nói hơi lo cho Trân Trân, muộn vậy rồi vẫn chưa thấy về.
Dương Tiêu nghĩ ngợi, quay lại phòng khách, lúc này Dương Hinh Nhi đã tắm xong, quấn khăn tắm nhỏ đi ra ngoài.
“Hinh Hinh, bình thường lúc tâm trạng mẹ không tốt thì mẹ hay đi đâu?”
Nghe hỏi vậy, Dương Hinh Nhi đảo đảo cặp mắt to tròn, cẩn thận suy nghĩ rồi đáp: “Có một lần tâm trạng của mẹ không vui, mẹ đã ra công viên ven sông.”
Công viên ven sông à.
Sau khi dỗ Dương Hinh Nhi ngủ, Dương Tiêu chạy xe tới công viên ven sông.
Đồng thời, anh gọi một cú điện thoại cho Trương Bắc Thần: “Trương Bắc Thần, liên lạc với Đổng Yến Châu cho tôi...”
...
Công viên ven sông nằm ở vùng ven của trung tâm Giang Thành, hai bên bờ mọc đầy nhà cao tầng, về đêm rực rỡ ánh đèn.
Giờ đã hơn mười một giờ tối, trong công viên chỉ còn vài cặp đôi đi hóng gió đêm.
Sau khi dạo một vòng trong công viên, cuối cùng anh nhìn thấy một cô gái mặc váy xám, hai má ửng hồng, cầm chặt một chai rượu vang đỏ trong tay ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ ở một góc vắng hướng ra phía mặt sông trong công viên.
Dưới ánh trăng soi tỏ, da cô trắng như tuyết, gió đêm thổi mái tóc dài của cô bay lất phất, cả người cô tựa như nàng tiên giáng trần, cộng thêm ánh mắt say rượu mơ màng, da hây hây đỏ quyến rũ, khiến không ít đàn ông đi dạo buổi tối không kiểm soát được mắt của mình, liên tục nhìn lại, muốn tiến tới bắt chuyện mà không dám.
Dương Tiêu đi thẳng tới.
Thấy có đàn ông tới gần, lúc này cô tỉnh rượu lại vài phần, thấy rõ khuôn mặt của người tới, cô thoáng sững ra.
“Anh tới đây làm gì...”
Dương Tiêu không nói gì, ngồi luôn xuống bên cạnh cô.
Những người đàn ông muốn bắt chuyện thấy vậy lập tức nhìn Dương Tiêu bằng ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen tức, nhìn cô thêm mấy lần rồi tiu nghỉu bỏ đi.
Chiếc ghế gỗ hơi nhỏ, hai người ngồi sát vào nhau, Dương Tiêu có thể ngửi thấy hơi rượu trên người cô.
“Một mình ở đây không an toàn.” Dương Tiêu nói.
“Không cần anh quan tâm...”