Tuy Phùng Hồng nằm dưới đất, toàn thân rã rời, nhưng nhìn thấy cảnh này, hắn cũng kích động đến mức suýt thì nhảy lên.
Thậm chí hắn còn vô cùng mong đợi bộ dạng bị dọa sợ đến mức quỳ xuống xin tha của Dương Tiêu!
Khi hắn mong đợi nhìn sang khuôn mặt của Dương Tiêu, lại nhìn thấy một cảnh khác hoàn toàn!
Anh, anh ta…
Anh ta lại đang cười!
Vẻ mặt Phùng Hồng thoáng chút cứng đờ lại, bởi vì hắn nhìn thấy Dương Tiêu vẫn giữ bộ dạng cười nhẹ như cũ ấy!
Giống như thứ đang chĩa vào trán anh ta không phải súng mà chỉ là một món đồ chơi vậy!
“Cậu cười cái gì?”
Chị Liên cũng không còn thoải mái như ban nãy, vẻ mặt càng lúc càng lạnh lùng.
Dương Tiêu càng cười càng tươi.
“Cười cô trẻ con.”
“Cậu!”
Chị Liên không thể tin nổi trừng mắt nhìn đối phương, lập tức bóp cò!
Kết quả giây tiếp theo, cô phát hiện súng trong tay mình biến tăm hơi!
Cô nhanh chóng lùi sau hai bước, vô cùng kinh hãi nhìn chằm chằm đối phương.
Chỉ thấy Dương Tiêu đã cướp lấy súng từ trong tay cô từ bao giờ!
Leng keng.
Dương Tiêu rung tay, khẩu súng lục kia của cô ta đã tan thành vô số phần nhỏ rơi xuống đất.
“Thứ đồ chơi này, tôi đã không còn chơi từ lâu rồi…”
Lời của Dương Tiêu tựa như một cơn gió lạnh thấu xương, thổi vào lòng mọi người!
Đám người chị Liên, Phùng Hồng tái mặt nhìn thấy cảnh này lại không thể nào tin nổi!
Sao, sao bỗng chốc đã lật ngược cục diện rồi?
Đặc biệt là chị Liên, tâm trạng như tàu lượn siêu tốc, như rơi xuống đáy vậy!
Rõ ràng bản thân còn vừa lấy súng chĩa vào đầu tên này!
Cô ta không thể nào chấp nhận tất cả những chuyện này!
“Lên hết cho tao!”
Cô ta hét lớn, bỗng chốc mười mấy tên bảo vệ cường tráng của cô ta đều xông lên.
“Thế nào, còn ai không, gọi tiếp đi.”
Dương Tiêu khoanh tay cười nhẹ, vui vẻ nhìn vẻ mặt tức xì khói của người phụ nữ ngạo mạn này.
Chị Liên nhìn những thuộc hạ tinh nhuệ nhất của mình nháy mắt đã gục hết liền hoảng hốt.
Phải năm phút sau, cô ta mới phản ứng lại.
“Cậu, ha ha, chẳng trách cậu lại ngông cuồng như vậy.”
“Xem ra cậu đúng là có chống lưng rất mạnh!”
Dương Tiêu lắc đầu cười nhẹ: “Người vừa đến đã nói một câu “Tôi chính là lí lẽ” lại có tư cách nói người khác ngông cuồng?”
Chị Liên không trả lời mà tức giận nói: “Cậu quả thật là có chút bản lĩnh, loại người như cậu, tôi đã tung hoành Giang Thành mấy chục năm mới gặp qua hai ba người.”
“Nhưng mà đáng tiếc thật, trong xã hội bây giờ, tác dụng của bản lĩnh có hạn.”
Nói xong, cô ta cầm điện thoại gọi vào một dãy số.
Rất nhanh, bên ngoài câu lạc bộ đã có mấy chiếc xe.
Dẫn đầu vẫn là một chiếc xe bán tải.
Đám người Phùng Hồng, Trương Gia Giai nhìn chiếc xe bán tải, vẫn còn chưa hiểu gì.
Nhưng khi Đổng Yến Châu nhìn thấy biển số xe của chiếc xe bán tải này, sắc mặt bà bỗng chốc trắng bệch!
Thậm chí bà còn lập tức đi tới đến bên cạnh Dương Tiêu và Trương Gia Giai rồi lắp bắp nói: “Xong… xong rồi.”
Trương Gia Giai mơ hồ nhìn bộ dạng của Đổng Yến Châu: “Sao vậy dì Đổng?”
Cô thấy Dương Tiêu giỏi đánh nhau như vậy mới vừa thả lỏng một chút, vậy mà tại sao một lát sau Đổng Yến Châu đã bắt đầu sợ hãi rồi?
Đổng Yến Châu vô cùng nghiêm trọng nhìn Dương Tiêu nói: “Cậu không được đánh nhau với bọn họ nữa, tuyệt đối không được!”
Khi Dương Tiêu nhìn thấy chiếc xe bán tải quen thuộc này, đặc biệt là khi nhìn thấy biển số xe, anh liền bất giác mà cười lên.
Không ngờ, Giang Thành lại nhỏ bé đến thế.
Biển số của chiếc xe đó chính là GiangA44444.
Thì ra chỗ dựa của chị Liên này lại là người của ông Hồng.