Dương Tiêu đến nhìn cũng không thèm nhìn người này, lạnh lùng nói.
"Cút đi thì ông còn có thể tiếp tục lừa cơm ăn trong giới võ học của ông đấy."
"Cậu."
Lão Tôn không ngờ tên này vậy mà lại còn dám chống đối với ông ta như thế. Không nể mặt chút nào.
"Không biết tốt xấu."
Lão Tôn tức giận quát lên, cả người nhảy lên tung hai quyền về hướng Dương Tiêu.
Nắm đấm mang theo kình phong, sắc bén vô cùng, thổi trúng khiến những chiếc ghế gỗ trong đại sảnh kêu cót két.
Kết quả là Dương Tiêu dễ dàng tiếp được hai đấm của ông ta và vặn lại.
Răng rắc.
"A."
Lão Tôn hét thảm một tiếng, hai tay bị phế, sau đó Dương Tiêu tát một cái, đánh bay ông ta ra hàng chục mét.
Các nhân viên bảo vệ ở khắp nơi nhìn thấy tận mắt. Một màn này khiến họ kinh ngạc đến mức không kêu nổi thành tiếng.
"Lão, lão Tôn."
Hàn Diệu Tường cứng người tại chỗ.
Bạn cũ của ông ta, lão Tôn bất khả chiến bại, vậy mà lại bị giải quyết dễ dàng như vậy?
Chỉ nhìn thấy lão Tôn đã bị đánh tới chỗ cách đó hơn mười thước, trong ánh mắt không còn sự hăng hái vừa rồi, chỉ có sự sợ hãi vô tận.
Nhưng vào lúc này.
"Báo, tổng phu trưởng Hoàng đến."
Theo một tiếng thét to.
"Vù vù vù vù."
Tiếng động lớn của cánh quạt trực thăng vang lên.
Vô số xe jeep lớn phanh gấp bên ngoài nhà.
Hàn Diệu Tường một cái giật mình: "Tổng, tổng phu trưởng Hoàng."
Chỉ thấy tại sảnh chính của nhà họ Hàn nhanh chóng có một người đàn ông mặc vest đen lịch sự, dáng người thon dài, mảnh khảnh bước vào.
Nhận thấy lão Tôn đã không đáng tin cậy, Hàn Diệu Tường vội vàng đến bên người đàn ông mà chào hỏi: "Tổng phu trưởng Hoàng."
Chỉ thấy tổng phu trưởng Hoàng cung kính nói với Hàn Diệu Tường: "Ông Hàn, tôi nghe nói đêm khuya có người tấn công nhà họ Hàn?"
"Tôi đã dẫn một đội ba trăm người tới, nhất định sẽ tiêu diệt tội phạm cho nhà họ Hàn."
Vô số tiếng bước chân gọn gàng, chấn động từ bên ngoài truyền đến, ngoài cửa sổ toàn bộ đại trạch nhà họ Hàn có rất nhiều bóng người.
Đó rõ ràng là chiến đội hơn ba trăm người vũ trang hạng nặng bao vây toàn bộ phòng khách.
Hàng trăm họng súng nhắm thẳng vào 'tội phạm' Dương Tiêu.
Tia hồng ngoại khóa trên đầu Dương Tiêu, nhấp nháy không ngừng.
Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng Hàn Diệu Tường nhếch lên, đắc ý mỉm cười.
"Đánh đi?"
"Cậu tiếp tục đánh đi? Không phải cậu đánh nhau giỏi lắm sao?"
"Hàn Diệu Tường tôi trái lại muốn xem nắm đấm của cậu còn có thể chống lại mưa bom bão đạn hay không."
Trong lúc nhất thời, giọng nói châm chọc của Hàn Diệu Tường không dứt bên tai.
Tổng phu trưởng Hoàng cũng nhìn về phía Dương Tiêu, cười khinh thường: "Côn đồ ở đâu lại dám trêu chọc nhà họ Hàn, coi rẻ trật tự à?"
"Tổng phu trưởng Hoàng của chúng ta nhất định sẽ tiêu diệt cậu."
Nhìn thấy cảnh này, ngay cả lão Tôn đang nằm rạp trên mặt đất cũng lấy lại được khí thế. Sau khi ra lệnh cho người hầu đỡ mình lên, ông ta chế nhạo Dương Tiêu một câu.
"Cậu bắt nạt tôi già yếu thì cũng thôi, nhưng cậu mà cũng xứng đi trêu chọc nhà họ Hàn này ư?"
"Nhà họ Hàn cũng có quan hệ ở chiến khu Trung Nam. Nếu nhà họ Hàn muốn giết chết cậu, chẳng khác nào bóp chết con kiến."
Tổng phu trưởng Hoàng tiến lên: "Còn không mau bó tay chịu trói?"
Đối mặt với hàng trăm họng súng, bị bao quanh bởi một đội ba trăm người. Cục diện bỗng chốc hoàn toàn đảo ngược.
Ngay khi mọi người nghĩ rằng Dương Tiêu chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ xuống đất chịu trói.
"Bốp."
Chỉ thấy Dương Tiêu đã lấy giấy chứng nhận ra và ném nó tới trước mặt tổng phu trưởng Hoàng.
"Tự mình nhặt lấy."
Mọi người đều ngẩn ra.
"Thứ gì thế, dám vô lễ với tổng phu trưởng ư?"
"Còn không mau áp giải cậu ta đi."
Hàn Diệu Tường nghiêm giọng quát.
Tuy nhiên, khi tổng phu trưởng Hoàng nhìn thấy dáng vẻ của giấy chứng nhận có chút quen thuộc, ông ta không khỏi sững sờ.