“Thậm chí là người khác muốn kiểu xe khác, nhưng lại có thể bị một đơn đặt trước tạm thời hoãn lại?”
Lúc Dương Tiêu nói ra, nhất thời, bất kể là quản lý Tiết hay là tổ trưởng tiêu thụ đó đều ngây ra.
Cửa hàng trưởng Mạc nghe vậy thì không khỏi giận dữ, quay lại mắng tất cả nhân viên bao gồm cả quản lý Tiết.
“Những quy định này là ai nói?”
“Hay lắm, bây giờ mấy người đêu tự lập ra quy định cho công ty phải không?”
Đối mặt với cửa hàng trưởng Mạt, bọn họ đều không dám thở mạnh, đồng loạt cúi đầu.
Sau khi mạnh mẽ lên án bọn họ một trận, cửa hàng trưởng Mạt quay lại nói với Dương Tiêu: “Được rồi, là mấy nhân viên của tôi không biết quy củ.”
“Xin hỏi cậu muốn mua kiểu xe nào? Tôi đích thân sắp xếp người giải quyết cho cậu.”
Kết quả Dương Tiêu lại khoát tay ngăn lại: “Nhân viên ở chỗ này của ông từ đầu đến cuối đều kỳ lạ, cực kỳ không tôn trọng khách hàng.”
“Tôi vừa ý chiếc xe đầu tiên, bảo là muốn mua, kết quả lại bị bọn họ quấy nhiễu không cho mua, vậy thì cũng thôi đi, ngay cả chiếc xe thứ hai này bọn họ cũng làm khó đủ đường.”
“Chẳng lẽ khách hàng đến chi tiền lại còn phải chịu đựng sự tức giận của bọn họ? Chúng tôi là người tiêu thụ còn phải cầu xin các người đồng ý mới được à?”
“Hơn nữa bây giờ ngay cả một lời giải thích, một câu nhận sai cũng không có, như vậy mà còn muốn tôi tiếp tục tiêu tiền ở chỗ này của ông à?”
Lời Dương Tiêu nói, từng câu từng chữ đều hùng hồn, đanh thép, tuy rằng trong lòng đám nhân viên đó không phục nhưng cũng không phản bác.
Cửa hàng trưởng Mạc lập tức xụ mặt quát đám nhân viên đó: “Mấy anh mấy chị mau xin lỗi khách đi.”
Câu nói này vừa được thốt ra, bọn họ liền đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng là không một người nào đồng ý bước lên giải thích.
Thậm chí, bọn họ nhìn thấy sự tức giận trong mắt Dương Tiêu, trong lòng còn thầm mắng là tiểu nhân đắc chí, một kẻ rác rưởi ỷ vào cửa hàng trưởng đúng lúc trở về liền diễu võ giương oai.
Dương Tiêu nhìn ra suy nghĩ của bọn họ, cười ha hả: “Nếu đã không xin lỗi thì đuổi việc hết đi.”
Anh nói ra câu này, tất cả mọi người đều ngây người.
Ha ha.
Đuổi việc hết đi?
Người này nghĩ mình là ai?
Anh ta thực sự cho rằng mình là ông chủ à?
Lúc này, ông chủ Lý không kiềm chế được cười lạnh, giễu cợt: “Ha ha, khẩu khí lớn đấy.”
“Lại còn đuổi việc hết đi? Cậu thực sự nghĩ rằng mình là người có máu mặt à?”
Thoáng cái, không ít người đều cười ha hả giễu cợt.
Cửa hàng trưởng Mạc sẽ vì một vị khách hàng nho nhỏ mà đuổi việc nhiều nhân viên như vậy ư? Đúng là suy nghĩ viển vông!
Quản lý Tiết lập tức nhân cơ hội mở miệng: “Cho dù chúng tôi phạm phải chút sai lầm nhỏ, cũng không phải lý do để cậu được đằng chân lân đằng đầu.”
“Vừa mở miệng đã muốn cửa hàng trưởng Mạc đuổi việc tất cả chúng tôi? Cậu quá vô lý rồi đấy!”
Những người khác cũng nhao nhao cất tiếng.
“Đúng đấy, cậu đừng có mà vô lý ức hiếp người khác.”
“Cậu nghĩ rằng cậu là ai?”
“Tôi thấy người này cố tình đến đây để gây chuyện thì có!”
Trong khoảng thời gian ngắn, không ngờ hướng gió lại thay đổi, tất cra đều trách móc Dương Tiêu.
Dương Tiêu nhìn cửa hàng trưởng Mạc này một cái, kết quả ông ta lại nhanh chóng nói với Dương Tiêu.
“Thôi đi, cậu cũng một vừa hai phải thôi! Thứ lỗi cho tôi không thể chập nhận yêu cầu của cậu được.”
“Cậu muốn mua xe, tôi có thể lập tức giúp cậu làm thủ tục. Nhưng cậu bảo tôi lập tức đuổi việc bọn họ, vậy thì xin lỗi, tôi không làm được.”
Nhân viên, thuộc hạ của mình phạm sai lầm, muốn ông ta mắng một hai câu, ông ta có thể làm theo.
Bảo nhân viên xin lỗi đã là sự tôn trọng lớn nhất mà ông ta có thể làm cho Dương Tiêu, người khách hàng vô cùng không vừa mắt này.
Còn về việc nhân viên không chịu giải thích, vậy thì không thể trách ông ta được.
Chủ yếu là ở trong mắt ông ta, Dương Tiêu không giống người có thân phận địa vị.
Ông ta không thể vì nịnh nọt lấy lòng Dương Tiêu mà nhượng bộ hơn nữa được.
Cửa hàng trưởng Mạc vừa dứt lời, đám nhân viên kia liền thở phào nhẹ nhõm, lại còn bắt đầu đắc ý.