"Hả?"
"Không dám, không dám."
Hàn Diệu Tường vừa dẫn đầu, tuy trong lòng bọn họ không phục nhưng ngoài miệng cũng đành nhún nhường.
"Vậy còn không mau dập đầu nhận sai với Dương Tiêu?"
Sở Kình Hồng nghiêm giọng hét lớn một tiếng, người của bốn đại gia tộc đều quay đầu cúi đầu xin lỗi Dương Tiêu.
Từ đầu đến cuối Dương Tiêu không nhìn tới đám người này, ngược lại còn nhìn Trương Nghịch Luân kia đầy ẩn ý.
"Được rồi, cút nhanh lên, đừng quỳ ở đây nữa, chướng mắt!"
Thấy bọn họ vừa quỳ trên mặt đất vừa khóc lóc om sòm, đúng là quá khó coi. Đừng quên đây là tiệc mừng thọ đấy.
Thoáng chốc, người của bốn gia tộc lớn liền chạy tan tác như ong vỡ tổ.
Sở Kình Hồng thấy cảnh tượng này thì lộ ra nụ cười vô cùng hài lòng.
Thật ra ông ta mời Trương Nghịch Luân đến dự tiệc tối này chính là muốn cá cược một phen.
Nếu Trương Nghịch Luân đến thật thì chứng tỏ Trương Nghịch Luân xem trọng ông ta, chắc chắn sau này sẽ dìu dắt ông ta!
Thế là ông ta mượn cơ hội này để tạo dựng uy tín của mình trước tất cả các tầng lớp thượng lưu ở tỉnh Hồ.
Ông ta muốn tất cả nhân vật lớn ở tỉnh Hồ biết Trương Nghịch Luân là chỗ dựa của Sở Kình Hồng!
Như vậy địa vị của ông ta ở tỉnh Hồ mới càng vững chắc hơn nữa.
Bây giờ có thể nói ông ta đã đạt được mục đích vô cùng hoàn mỹ trong bữa tiệc mừng thọ này. Điều này khiến Sở Kình Hồng rất hài lòng!
Cuối cùng trò hề của bốn gia tộc lớn cũng coi như xong. Sau khi xong việc, Sở Kình Hồng bí mật hẹn Dương Tiêu vào phòng làm việc riêng.
Trong tiệc mừng thọ lần này, ông ta đã thành công tạo dựng được uy tín cho mình, vậy thì tiếp theo đương nhiên là phải tiến thêm một bước với những tai to mặt lớn trong tỉnh Hồ này rồi.
Nhưng mà từ đầu tới cuối ông ta vẫn hơi e dè Dương Tiêu.
Tỉnh Hồ bỗng dưng lại xuất hiện một nhân vật mà đến cả Lý Sơn Phàm cũng phải cúi đầu. Một quan địa phương như ông ta sao ăn ngon ngủ yên được?
Lúc này trong phòng việc chỉ có ba người là Dương Tiêu, ông ta và Trương Nghịch Luân. Bầu không khí yên ắng đến lạ thường.
"Cậu Dương, để tôi giới thiệu với cậu một chút, vị này là anh cả tốt của tôi, tên là Trương Nghịch Luân."
Hai mắt Sở Kình Hồng sáng rực giới thiệu.
"Tôi nghĩ ít nhiều gì cậu cũng đã nghe qua chuyện của Trương Nghịch Luân rồi. Dù là nhân vật cấp bậc cỡ Lý Sơn Phàm cũng phải nể ông ấy ba phần!"
"Tôi nghĩ, sau này cậu cứ gọi ông ấy là anh cả Trương đi. Theo đó nếu Trương Nghịch Luân là anh cả của tôi thì ông ấy cũng là anh cả của cậu."
"Vậy từ đây chúng ta sẽ là anh em rồi."
"Cậu thấy thế nào?"
Sở Kình Hồng ngồi trên sô pha nhỏ bên cạnh, mà Trương Nghịch Luân lại ngồi chễm chệ trên ghế sô pha sang trọng nhất giữa phòng làm việc.
Ánh mắt ông ta quan sát thật kỹ Dương Tiêu, như thể muốn nhìn xuyên qua lòng anh vậy.
Nhưng nào ngờ Dương Tiêu vẫn bày ra tư thế thờ ơ không dao động, thái độ này khiến ông ta hơi khó chịu.
Ông ta lại mở miệng nói: "Hôm nay người của bốn gia tộc lớn kia lại dám gây chuyện ở địa bàn của tôi, đúng là chán sống."
"Nhờ có anh cả Trương đến đúng lúc, bằng không sợ là không thể dọn được tàn cục!"
Dương Tiêu nghe không sót một chữ nào của người đàn ông kia, khóe miệng hơi nhếch lên.
Sao Dương Tiêu lại không hiểu được ý của Sở Kình Hồng chứ?
Ông ta cố tình hẹn anh đến phòng làm việc, thật ra là muốn phô diễn thực lực, cũng muốn lôi kéo anh.
Thậm chí còn cố ý nhấn mạnh Lý Sơn Phàm còn làm chỗ dựa cho ông ta.
Như thể đang nói: Dù cậu có thể khiến Lý Sơn Phàm cúi đầu, nhưng tôi cũng không sợ, vì sau lưng tôi cũng có người chống lưng.
Trương Nghịch Luân là anh cả của tôi, cũng là anh cả của cậu, như thể đang nói, bây giờ tôi ngang hàng với cậu, sau này cùng làm việc với nhau, kiếm chác càng nhiều càng tốt.
Cuối cùng ông ta còn lôi cả bốn gia tộc lớn kia ra nói. Nhất là còn nhấn mạnh công lao của Trương Nghịch Luân, ngụ ý nếu cậu không theo ông ta, đắc tội với Trương Nghịch Luân cậu sẽ đẹp mặt.
Ha ha con cáo già ma mãnh này.
Dương Tiêu hiểu rõ, con cáo già Sở Kình Hồng này có năng lực nhất định.