Mục lục
Cha Tôi Là Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một khi đã đánh nhau thật thì máu nóng dồn lên não, hai nhóm người trẻ tuổi nào biết phân nặng nhẹ gì đâu. Chỉ sợ hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Chẳng qua Lâm Minh Tâm cũng không chịu phục. Cô ấy liếc mắt nhìn Dương Tiêu một cái rồi chống nạnh nói: "Vì sao chứ?"

"Tôi cứ có cảm giác anh rất coi thường tôi ấy nhỉ, anh cảm thấy chắc chắn tôi sẽ đánh không lại phải không?"

Dương Tiêu cười cười rồi nói trắng ra: "Phải."

Suýt nữa thì Lâm Minh Tâm trượt ngã, không ngờ rằng người này sẽ thẳng thắn thừa nhận luôn như vậy.

"Chỉ là tôi đã hẹn trước với bạn bè rồi, còn đánh cược nữa, bây giờ muốn tôi lâm trận lùi bước sao? Rất là mất mặt có được không hả!"

Dương Tiêu hít vào một hơi. Xem ra khả năng để cô ấy từ bỏ là không lớn.

Vì anh đã nợ cô một ân huệ, nên là.



"Đi đi, vẫn còn mấy ngày nữa lận, tôi sẽ dạy cho cô vài chiêu. Còn việc có thể hiểu được bao nhiêu thì phải xem bản thân cô."

Lời này của Dương Tiêu vừa thốt ra, Lâm Minh Tâm đã kích động nhảy dựng lên!

"Thật vậy chăng? Ha ha, thật tốt quá, vậy chúng ta nhanh lên!"

Dương Tiêu cười khổ: "Việc luyện võ không phải ngày một ngày hai mà được. Hôm nay đã muộn quá rồi. Bắt đầu từ ngày mai đi, đợi tôi viết ra cho cô một ít tri thức trọ cột đã."

Sau khi nghĩ nghĩ, Dương Tiêu lại nói: "Trận đánh nhau cuối tuần tôi cũng muốn đi."

Đối với Lâm Minh Tâm mà nói thì việc Dương Tiêu muốn đi là việc không còn gì tốt hơn nữa. Có cao thủ cùng đánh nhau, trong lòng cũng yên tâm hơn!

Sở dĩ Dương Tiêu quyết định đi theo cũng chỉ là vì hơi lo lắng.

Chỉ có thời gian vài ngày, cho dù Lâm Minh Tâm có anh chỉ dẫn cũng không thể mạnh lên được nhiều.

Nếu trong trận đánh nhau cuối tuần mà phía đối diện có cao thủ thì tất nhiên cô ấy sẽ không chống đỡ được, thậm chí còn có thể nguy hiểm đến sinh mệnh.

Nếu anh đã thiếu ân huệ của cô ấy, mà cô ấy lại còn là bạn thân của Lương Nhã Trân thì bèn giúp cô ấy một lần vậy.

Sau khi trở về, Dương Tiêu nói cho cô ấy một ít tri thức trụ cột. Cô ấy vô cùng vui vẻ, cứ như lấy được vậy quý báu gì vậy.

Lúc Lương Nhã Trân phát hiện ra Hinh Nhi bị thương thì cũng căng thẳng vô cùng.



Cuối cùng vẫn là Lâm Minh Tâm kể lại mọi chuyện cho cô, còn liên tục an ủi, cô mới xem như được yên lòng.

Cơm chiều hôm nay Lâm Minh Tâm cũng đến làm khách. Có vẻ như đối với người khách này, Hinh Nhi vô cùng vui vẻ, chạy khắp nơi trong nhà cùng Tiểu Uông.

Thấy cô nhóc kia không bị chuyện của người mặc áo đen ảnh hưởng, dù là Dương Tiêu hay Lương Nhã Trân cũng đều an tâm hơn nhiều.

...

Ngày hôm sau, Dương Tiêu vẫn đem cô nhóc kia đến nhà trẻ như trước, sau đó sau khi đến công ty chấm công xong thì lại không còn việc gì làm nữa.

Anh ngồi trong phòng nghỉ lấy di động ra nhìn nhìn. Tạm thời chưa có kết quả điều tra chuyện ngày hôm qua.

Đám người áo đen kia có thế lực gì tạm thời chưa điều tra ra. Chẳng qua cho dù là thế thì trong lòng Dương Tiêu đã hiểu rõ là người nào làm rồi.

Dám động đến con gái của Đế tôn anh, dù là kẻ nào đi chăng nữa thì cũng đều phải trả một cái giá đắt!

Tới giữa trưa, dù sao cũng đang nhàn rỗi nên sau khi ăn trưa xong, Dương Tiêu quyết định đi đổi xe.

Anh lượn chiếc Honda của một đi một vòng, cuối cùng lại nhìn thấy một cửa hàng độc quyền về xe Porsche.

Cửa hàng Porsche độc quyền này là một trong những cửa hàng xe sang có quy mô lớn nhất Giang Thành. Mặt tiền cửa hàng được trang trí vô cùng tinh tế.

Trước cửa cửa hàng còn có một con đường lớn hẹp dài, trải thảm dày. Đây là dùng cho lễ nhận xe, vô cùng xa hoa.

Dương Tiêu nhìn thấy hết cả cả, đang chuẩn bị đi vào con đường lớn hẹp dài kia thì đột nhiên có một chiếc BMW 7 Series từ đối diện đi tới tăng tốc độ muốn cướp chỗ đi vào trước một bước!

Đánh tay lái một cái, giẫm chân ga một cái, Dương Tiêu vẫy đuôi một cái cực kỳ rực rỡ, dễ dàng đi vào đường lớn trước.

Chủ xe BMW 7 Series dùng sức đập tay lái.

"Một chiếc Honda rơm rạ rác rưởi cũng dám tranh giành với ông đây. Đợi lát nữa cho mày biết mặt!"

Cứ như vậy, chiếc Honda cũ nát của Dương Tiêu thẳng thắn chậm rãi dừng trên con đường lớn này, có thể nói là không hề phù hợp với hoàn cảnh xung quanh.

Trong cửa hàng có một nhân viên tiêu thụ liếc nhìn ra.

"Mau nhìn, mẹ nó, "xe sang" kìa."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK