“Ha ha, tôi còn tưởng là ai đang khoác lác, hóa ra là cậu à, vậy cũng không có gì lạ.”
Tiếng nói vừa cất lên, Dương Tiêu và Lâm Minh Tâm đã nhìn thấy một người phụ nữ trung niên.
Dương Tiêu nhận ra đó là cô của Lương Nhã Trân, Lương Yến Anh.
Trong lễ khai mạc tại Bến Thượng Hải ngày hôm đó, Lương Yến Anh đã chịu không ít tức giận từ Dương Tiêu.
Bà ta không biết nội tình, chỉ biết ngày đó Dương Tiêu nói Khương Thành Lệ bị loại bỏ, sau đó phản ứng của nhà họ Khương cũng rất không bình thường.
Từ lúc đó, bà ta nhớ mãi không quên Dương Tiêu này.
Không ngờ hôm nay đến giải quyết công việc lại đụng phải.
Lương Yến Anh lập tức mượn cơ hội này chế giễu: “Giấy phép kinh doanh của công ty các cậu bị thu hồi rồi sao?”
“Ha ha, tôi biết ngay mà, cái công ty mới của mấy người tự lập sao có thể phát triển nhanh như vậy?”
“Hóa ra là làm trò mờ ám. Chậc chậc, bây giờ bị điều tra đóng cửa đáng đời quá nhỉ?”
Lời này vừa nói ra, con gái của Lương Yến Anh ngồi bên cạnh cũng khinh thường cười.
“Vừa rồi người này còn khoe khoang rất dễ giải quyết cơ.”
“Nhưng theo như con biết, một khi công ty lớn bị thu hồi giấy phép, là do gặp phải chuyện lớn.”
“Con muốn xem anh ta định giải quyết như thế nào.”
Lương Yến Anh vô cùng khinh thường liếc mắt: “Giải quyết cái rắm ấy, mẹ thấy cậu ta khoác lác quen mồm rồi, không đổi được đâu.”
Lúc này, Trương Gia Giai đã xử lý xong các thủ tục, đi cùng một chuyên viên đến.
“Đây là tài liệu kinh doanh của công ty chúng tôi, công ty chúng tôi không có vấn đề gì cả.”
Trương Gia Giai đưa những tài liệu mà Lương Nhã Trân đã sắp xếp tốt cho chuyên viên.
Chuyên viên đẩy mắt kính, sau khi liếc nhìn qua rồi lên tiếng.
“Thật ngại quá, tài liệu mà các người chuẩn bị không đủ để chứng minh tính hợp pháp của công ty.”
Nghe xong, Trương Gia Giai và Lâm Minh Tâm lập tức cau mày.
Hai mẹ con Lương Yến Anh cười trên nỗi đau của người khác.
“Xin hỏi tập đoàn Nhã Trân đã vi phạm quy định nào?”
Lúc này, Dương Tiêu lên tiếng hỏi.
Ánh mắt của chuyên viên đanh lại: “Chúng tôi đã nhận được rất nhiều khiếu nại và tin tức tiêu cực về công ty này. Công ty bị nghi ngờ vi phạm quy định an toàn.”
“Tôi nói thẳng nhé, chuyện này không dễ giải quyết đâu, bên tôi cho các người một kiến nghị thiện chí.”
“Các người có thể cân nhắc rút phạm vi kinh doanh của công ty ra khỏi Đông Hải, quay trở lại Giang Thành, làm vậy sẽ giảm tổn thất đến mức thấp nhất.”
Vừa nghe thấy câu này, sắc mặt của Lâm Minh Tâm cùng Trương Gia Giai đều trầm xuống, đây là kiến nghị kiểu gì thế!
Hai mẹ con Lương Yến Anh thậm chí còn vỗ tay kêu tuyệt.
Dương Tiêu cau mày, không ngờ sự tình còn phức tạp hơn anh tưởng.
Không còn lựa chọn nào khác, anh chỉ có thể tiết lộ thân phận của mình.
“Tôi là chủ nhiệm của văn phòng an ninh Đông Hải, ban nãy anh có nói công ty bị nghi ngờ vi phạm quy định an toàn, tôi nghĩ việc này cũng nằm trong sự quản lý của văn phòng an ninh chúng tôi.”
Lời này vừa nói xong, cả chuyên viên lẫn Lâm Minh Tâm và Trương Gia Giai đều vô cùng kinh ngạc nhìn Dương Tiêu.
“Anh, anh là chủ nhiệm của văn phòng an ninh Đông Hải?”
Dương Tiêu lời nói nghiêm nghị: “Công ty người ta đã đưa ra bằng chứng để kháng cáo, các người không những không giải quyết mà còn đưa ra kiến nghị vô lý.”
“Tôi thấy, nếu các người đã không giải quyết, thì tôi với tư cách là chủ nhiệm nhất định phải quan tâm chuyện này.”
Lâm Minh Tâm và Trương Gia Giai kinh ngạc nhìn Dương Tiêu.
Đúng là không nói thì thôi, đã nói là khiến người khác phải bật ngửa.
Dương Tiêu không phải là nhân viên của công ty, tài xế của Nhã Trân sao?
Từ khi nào biến thành chủ nhiệm của văn phòng an ninh Đông Hải rồi?
Phải biết là chức vị này không hề thấp đâu!
Lâm Minh Tâm đang định hỏi, Trương Gia Giai đã lặng lẽ kéo cô ấy lại.
“Đừng, xem anh Dương Tiêu có cách gì đã, nói không chừng đây là mưu kế của anh ấy thì sao?”
Lâm Minh Tâm nghĩ cũng thấy đúng.