Dương Tiêu chỉ cảm thấy trái tim ấm áp, thầm hạ quyết tâm nhất định phải bảo vệ tốt gia đình này.
Mấy ngày tiếp theo, bởi vì bốn gia tộc lớn đều rút khỏi cuộc cạnh tranh, có thể nói tập đoàn Nhã Trân một đường hát vang.
Dứt khoát chiếm lĩnh hơn chín mươi tám phần trăm thị phần thời trang cao cấp cả Giang Thành, thậm chí là ở tỉnh Hồ.
Công ty mở rộng quy mô một cách nhanh chóng, không gì có thể ngăn cản đà tăng trưởng.
Nhất thời, công ty mới thành lập này đã trở nên phổ biến nổi tiếng nhất mọi thời đại ở tỉnh Hồ.
Dưới sự dẫn dắt của Lương Nhã Trân và Trương Gia Giai, đội ngũ nòng cốt của tập đoàn Nhã Trân đều nhất trí cho rằng, sự phát triển của công ty không thể hạn chế trong phạm vi tỉnh Hồ nữa.
Mà bọn họ muốn đạt đến cấp độ cao hơn, nhất định phải tiến đến sân khấu lớn hơn.
Đương nhiên mục tiêu trước mắt là Đông Hải.
Dù gì tập đoàn Nhã Trân vốn có quan hệ hợp tác với Đổng Yến Châu – bà hoàng thương mại Đông Hải, hơn nữa thành phố Đông Hải cũng là thành phố lớn nhất Hoa Hạ.
Diện tích lớn hơn rất nhiều so với Giang Thành.
Sau khi biết bạn thân chuẩn bị tiến quân vào thị trường Đông Hải, để ủng hộ bạn thân, Lâm Minh Tâm không nói hai lời, lấy danh nghĩa cá nhân đặt cược toàn bộ tài nguyên mà mình có thể sử dụng, bất chấp lời phản đối của gia tộc đầu tư mạo hiểm vào tập đoàn Nhã Trân.
Nhất thời trở thành một trong những cổ đông lớn của tập đoàn Nhã Trân.
Lương Nhã Trân cũng đặt cược ký một hợp đồng với độ rủi ro cao dưới danh nghĩa của mình.
Trương Gia Giai đã sử dụng toàn bộ giao thiệp kể cả Đổng Yến Châu, để bán nhân tình.
Vì trận làm lớn này, có thể nói ba chị em bọn họ đã đặt cược toàn bộ vốn liếng trong đời mình.
Nếu lần này thành công, bọn họ có thể thăng cấp trở thành công ty thời trang lớn nhất Đông Hải, đồng thời cũng có thể đứng vững trong cả Hoa Hạ, thậm chí là cả Châu Á.
Thậm chí còn có thể có một chỗ đứng trên toàn thế giới.
Muốn trở thành nhà thiết kế thời trang hàng đầu thế giới, tạo ra thương hiệu thời trang cao cấp, nhất định phải đi qua con đường này.
"Ông cảm thấy bọn họ có thể thành công không?"
Vào buổi chiều nhàn nhã, trong phòng nghỉ ngơi, Dương Tiêu thuận miệng hỏi người ở đầu dây bên kia.
Trong điện thoại vang lên giọng nói của Trương Nghịch Luân: "Theo đà hiện nay và năng lực của vợ chưa cưới của ngài thì không thành vấn đề."
"Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là không có bất ngờ gì xảy ra."
"Bên Đông Hải, mấy tập đoàn tài chính quyền thế lâu đời thích nhất là đánh lén công ty mới như này, chặt đứt kế sinh nhai của bọn họ."
"Nhất là những người có kinh doanh mặt hàng thời trang ở thành phố Đông Hải, chắc chắn việc tập đoàn Nhã Trân tiến quân vào Đông Hải sẽ động đến miếng bánh của bọn họ."
"Chúng ta phải chú ý đề phòng."
"Tất nhiên rồi, nếu chúng ta ra tay..."
Ông ấy vừa mới nói đến đây, Dương Tiêu đã vội lên tiếng: "Ngừng lại."
"Ông nên hiểu rõ, lúc chưa cần thiết, chúng ta không cần phải ra tay."
Trương Nghịch Luân cười hì hì: "Tôi hiểu ý của ngài."
Sau khi trò chuyện đôi ba câu, anh liền cúp máy.
Ai dè vừa mới cúp máy, điện thoại lại đổ chuông ngay.
Dương Tiêu cầm lên nghe, trong điện thoại truyền đến một giọng nói gấp gáp: "Xin chào, cho hỏi anh có phải là cha của Dương Hinh Nhi không ạ?"
"Hinh Nhi vừa mới bị ngất ở trường mẫu giáo. Chúng tôi đã đưa cô bé đến phòng y tế, có thể làm phiền anh đến đây một chuyến được không?"
Hinh Nhi bị ngất ở trường mẫu giáo ư?
“Tình hình thế nào?”
Tim Dương Tiêu thắt lại, nhất thời dâng lên dự cảm không lành nên lên tiếng hỏi ngay.
Đối phương đáp: "Tạm thời bác sĩ chưa thể kiểm tra ra tình huống gì, trước mắt cô bé vẫn đang hôn mê..."
"Tôi sẽ đến đó ngay."
Dương Tiêu không nói hai lời, vội vàng chạy đến bãi đậu xe, đồng thời gọi ngay cho thần y Trần Hạnh.
"Con gái tôi đã bị ngất xỉu, trước mắt vẫn chưa rõ nguyên nhân."
Câu miêu tả đơn giản của anh đã khiến Trần Hạnh nhanh chóng hiểu rõ: "Tôi sẽ đến đó ngay."
Nói xong địa chỉ, anh liền lao thẳng đến trường mẫu giáo như một mũi tên.