“Lý Hiện, anh đừng có đắc ý sớm quá! Tôi biết hôm nay anh có hẹn một cao thủ Judo đến, như trước mặt chị đây thì cao thủ Judo đó của anh chỉ là một con gà thôi!”
Lúc này cậu thiếu gia trong xe Bugatti trong xe mở miệng nói: “Cô bớt chém gió đi, nói chuyện mãi thì chi bằng trước khi trận đấu diễn ra chúng ta so thử coi ai đến điểm đến trước nhé?”
Lời nói này đã châm ngòi sự nhiệt huyết của đám người trẻ này!
“So thì so, ai sợ ai chứ?”
“Được rồi đi thôi!”
“Sợ anh chắc, ai thua thì là con rùa rụt đầu nha.”
Cậu thiếu gia ngồi trên hai chiếc xe dẫn đầu kích động hét lớn, chỉ có Lâm Minh Tâm không hề nói gì.
Thế là sau đó bọn họ đều nhìn sang chiếc Ferrari bên này.
“Xem ra hôm nay cô Lâm đây không dám chơi rồi, vậy thì chúng ta cũng đừng có ép cô ấy, ha ha ha!”
Lâm Minh Tâm nghiến chặt răng, không cam tâm liếc nhìn Lương Nhã Trân và Dương Tiêu một cái.
Không phải là cô ấy không muốn so, vì trên xe cô ấy có thêm hai người đang ngồi, nếu như phóng xe bay đi thì cô ấy không biết hai người họ có chịu nổi hay không.
Làm sao mà Lương Nhã Trân không hiểu tính tình cô bạn thân này của mình cho được, bị đám thanh niên kia chọc ghẹo, sao cô ấy có thể phục từng được chứ.
Thế là cô đặt bàn tay ngọc mình vào tay vịn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đừng lo cho tớ, tớ không yếu đuối như cậu nghĩ đâu.”
Cô lại nhìn sang Dương Tiêu, Dương Tiêu lạnh lùng vô cùng anh khẽ gật đầu một cái.
Lâm Minh Tâm lập tức hiểu ra, cô ấy cong khóe môi đột nhiên hét lớn với đám khốn khốn nạn đó: “Bớt nói nhảm đi, ai nói bà đây không dám hả!”
“Ai thua thì người đó là con rùa rút đầu nhé, các người nhớ rõ cho tôi đó!”
Lý Hiện ngồi trên chiếc Bugatti đen lập tức hét lớn: “Được thôi, ai thua thì người đó là con rùa rút đầu.”
Nói xong hoành một tiếng, tiếng xe hú hét vang lên từ cổng dẫn dầu, khiến người ta thấy chói tai vô cùng!
Trái tim của Dương Tiêu ngừng đập, không ngờ đây đều là xe được nâng cấp phụ tùng, chỉ nghe tiếng là anh đã biết rồi.
Lâm Minh Tâm cũng bắt đầu nổ máy, vù một tiếng, chiếc xe mạnh mẽ lao về phía trước, cả người đều ngã về sau.
“Trời!” Lương Nhã Trân cứ nghiến răng cau mày cả đường đi, cô nắm chặt tay cầm.
Năm chiếc xe đua ngầu lòi dẫn trước, điên cuồng lướt trên con đường quốc lộ, nhanh đến mức chỉ nhìn thấy bóng xe!
Vả lại trong năm chiếc xe dẫn trước này đã có đến bốn chiếc là của đội đối thủ rồi, người cùng đội với Lâm Minh Tâm đều đã bị bỏ lại phía sau cả.
Một khúc cua gấp, Lâm Minh Tâm dùng sức lăn buồng lái, nhanh chóng vượt mặt hai chiếc xe!
Lâm Minh Tâm nhìn hai chiếc xe đua bị bỏ lại phía sau từ kính chiếu hậu rồi cười đắc ý nói: “Sao nào, trình lái xe của tôi cũng không tệ chứ hả!”
Lương Nhã Trân không thể trả lời cô ấy được nữa mà chỉ mím chặt môi.
Ngược lại thì trông Dương Tiêu rất thoải mái, trong mắt của anh thì lâm tâm như cũng được, chỉ có điều là anh vừa nhìn liền nhìn ra, với những chiếc xe tổng hợp mà nói thì đi đến đây đã là giới hạn của cô ấy rồi, cô ấy không thể vượt qua được hai chiếc xe trước mặt được.
Rất nhanh sau đó lại có mấy khúc cua, lần này Lâm Minh Tâm cũng làm như cũ, làm mấy cú ngã cua thật đẹp mắt, nhưng cũng không thể vượt qua chiếc Lamborghini trước mặt!
Chứ đừng nói tới chiếc xe Bugatti không nhìn thấy đèn đuôi xe của Lý Hiện đang dẫn đầu.
Lúc này cậu thiếu gia đang ngồi trên chiếc Lamborghini còn cố ý chìa tay giơ ngón tay giữa lên với cô ấy rồi cười ha ha.
“Anh!” Lâm Minh Tâm tức giận tới toàn thân phát run!
Kết quả khi cô ấy thất thần, sơ hở ở khúc cua kế tiếp, khiến hai chiếc xe khi nãy vượt mặt cô ấy, trong phút chốc cô ấy lại quay về vị trí thứ năm.
“A, sao lại như thế chứ!” Trong lòng Lâm Minh Tâm vừa tức giận vừa không cam lòng, trong khóe mắt còn có nước mắt nữa.