Không ai trong số họ dám nhìn Dương Tiêu lần nữa, họ chỉ gật đầu và liên tục trả lời: vâng vâng vâng...
Mãi cho đến khi Dương Tiêu ôm Lương Nhã Trân trong tay rời khỏi KTV, bọn họ mới cảm thấy nhẹ nhõm ngồi phịch xuống ghế sô pha, ánh mắt đờ đẫn dại ra.
Chuyện xảy ra hôm nay đủ để họ suốt đời không bao giờ quên.
...
Anh ôm Lương Nhã Trân trở lại xe và trở về biệt thự Vân Sơn.
Sau khi tỉnh rượu, cô lập tức lo lắng cho Dương Tiêu, hỏi Tạ Uy Long có làm gì anh không?
Dù sao trước khi bất tỉnh, tất cả những gì cô biết là Tạ Uy Long liên tục nâng ly với Dương Tiêu, định chuốc cho anh say chết.
Dương Tiêu mỉm cười và nói bọn họ uống thua anh, sự việc cứ trôi qua như thế này.
Cô nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Dương Tiêu, nghĩ rằng Dương Tiêu thực sự uống rượu giỏi như vậy sao?
Phải biết rằng Tạ Uy Long được mệnh danh là ngàn chén không say đấy.
Tuy nhiên, nhìn thấy Dương Tiêu đưa cô trở về nguyên vẹn, cô chỉ có thể tin vào điều đó thôi.
Sau một ngày nghỉ, cô tiếp tục quay lại công ty vào ngày hôm sau.
Dương Tiêu xem ngày tháng, thời gian anh cho nhà họ Trần điều tra ra thân phận của người nộp tiền bảo lãnh chỉ còn hai ngày nữa.
Hy vọng nhà họ Trần không làm anh thất vọng!
Trong Phòng thương hội Long Minh, Lưu Đạt Thành gọi điện cho lão Vinh.
"Lão Vinh, đã mấy ngày rồi, sao không báo tin cho tôi thế?"
Ngay khi những lời này vừa thốt ra, giọng nói thảm thiết của lão Vinh vang lên từ đầu bên kia điện thoại.
"Lưu, cậu chủ Lưu, chúng tôi thất bại rồi!"
Lưu Đạt Thành cau mày và đứng dậy: "Thất bại? Ý ông là gì?!"
"Ngày hôm đó chúng tôi đi đập phá công trường của bọn họ, nhưng người của chúng tôi đều bị Trần Diệu Dương xử lý rồi!"
“Trần Diệu Dương?” Lưu Đạt Thành sửng sốt một chút.
"Trần Diệu Dương xử lý các người làm gì? Các người đắc tội hắn sao?"
"Chúng tôi không có, chúng tôi không có bất kỳ tương tác nào với Trần Diệu Dương cả."
"Anh ta đột nhiên nói rằng anh ta cũng phụ trách khu vực đó, vì vậy anh ta đã đuổi tất cả chúng tôi đi!"
"Tôi nghĩ, chẳng lẽ bọn họ có quan hệ với Trần Diệu Dương ư?"
Lưu Đạt Thành nghiến răng và tức giận nói: "Tôi không muốn nghe lời giải thích gì cả, lũ ngu xuẩn!"
Nói xong, anh ta trực tiếp cúp điện thoại, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng!
Trần Diệu Dương...
Vì vậy, hậu thuẫn của các người là Trần Diệu Dương ư?
Lưu Đạt Thành cân nhắc, đồng thời nhìn vào ngày tháng.
“Yêu cầu của cậu Tranh chỉ còn có hơn 20 ngày nữa, khi đến lúc, đến lúc đó cậu chủ Tranh sẽ mời anh trai anh ta ra mặt!"
"Để tao xem, mười Trần Diệu Dương cũng không bảo vệ được các người đâu!"
...
Vào buổi chiều, Trương Nghịch Luân gọi cho Dương Tiêu.
"Đế tôn đại nhân, lần trước cậu nhờ tôi đi tìm bảy loại thảo dược quý hiếm, hiện tại tôi đã tìm được năm loại rồi."
Dương Tiêu tò mò hỏi: "Ồ? Ở đâu?"
"Đúng lúc ở ngay Đông Hải, nhưng nó là một trong những vật phẩm trong một cuộc đấu giá."
"Cuộc đấu giá vừa vặn bắt đầu vào ngày mai. Tôi đã nhận được giấy chứng nhận tham gia, đến lúc đó tôi sẽ tự mình tham gia cuộc đấu giá."
Những lời này vừa nói ra, Dương Tiêu suy nghĩ một chút nói: "Không, ông không cần đi."
"Đưa chứng nhận tham gia cho tôi, tôi sẽ đi đấu giá, ông tiếp tục đi tìm hai loại còn lại đi."
Dù sao anh cũng nhàn rỗi, một mình đi đấu giá là được rồi.
Nếu Dương Tiêu đã nói như vậy, Trương Nghịch Luân không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý.
"Đúng rồi, còn có một chuyện muốn báo cáo với cậu."
Dương Tiêu: "Có chuyện gì?"
"Không phải trước đó cậu nhắc đến Tứ Sát Đông Hải sao, tôi đã phái người đi quét sạch sào huyệt của bọn chúng rồi."
"Hai người chết tại chỗ, còn lại một người đúng lúc ở bên ngoài làm nhiệm vụ, may mắn chạy thoát."
"Nhưng tôi đã phái người đi săn giết hắn rồi, chắc cũng không tốn bao nhiêu thời gian đâu."