Mục lục
Cha Tôi Là Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau ba lần bốn lượt xác nhận mới tin đây là thật.

“Nhã Trân, con trở về một chuyến đi, vừa nãy ba thấy Hinh Nhi kéo cậu ấy vào phòng con."

Lương Minh Trạch thấy cảnh Hinh Nhi và Dương Tiêu vui vẻ thì vô cùng phấn khởi.

"Cái gì! Con về ngay!" Lương Nhã Trân vội vàng cúp máy, cắn chặt môi lao thẳng đến bãi đỗ xe!

Đồng nghiệp trong công ty thấy tổng giám đốc xinh đẹp vội vàng chạy đi đều sững sờ.

Vốn dĩ hôm nay Trần Khải Hoàng vào tù, náo loạn vô cùng, cô đã bất ngờ lắm rồi.

Sau khi sự cố trị liệu bị tra ra, cô biết được càng sững sờ hơn.

Cả buổi chiều cô đều nghĩ về chuyện này, thậm chí đã chuẩn bị sẵn cho kế hoạch xấu nhất rồi.

Chẳng qua là ly hôn với Trần Khải Hoàng thôi, sau đó nuôi con một mình, dù sao cô cũng không muốn qua lại với Trần Khải Hoàng lâu rồi.

Thậm chí cô cảm thấy như vậy càng tốt, cô không muốn ở cạnh bất kỳ người đàn ông nào, có Hinh Nhi là đủ rồi.

Nhưng cô không ngờ, cha ruột của đứa bé mà mình hoàn toàn không biết lại đột nhiên dẫn Hinh Nhi đến tận cửa gây rối.

Cha cô còn muốn làm mối cho hai người nữa!

Thậm chí tên kia đã chạy vào phòng mình rồi, cô hoàn toàn không thể tiếp thu nổi chuyện này!

"Tên đàn ông thô lỗ chui từ đâu ra, thật là, không biết cuỗm được Hinh Nhi từ đâu, không phải lúc này Hinh Nhi sống ở nhà họ Trần sao! Thế mà lại muốn tôi kết hôn với một người không rõ lai lịch, trời ạ, cuối cùng anh ta cho cha tôi uống thuốc mê gì vậy? Chắc người này không phải côn đồ, lưu manh gì đó, cậy mình là cha ruột của đứa bé để lừa tiền, thậm chí còn có ý đồ gì đó với mình chứ… A, vì sao Lương Nhã Trân tôi lại gặp phải người này."

Lương Nhã Trân hận sự cố trị liệu lần này chết đi được, lái chiếc Maserati màu champagne của cô như bay cả quãng đường.

Sau khi qua không biết bao nhiêu cái đèn đỏ, cuối cùng cũng đến nhà, cô thở hổn hển xuống ve, sải bước vào nhà.



Lương Minh Trạch lập tức cười nói: "Nhã Trân, con về nhanh thật, có phải sốt ruột gặp cậu ấy không?"

Đôi mắt xinh đẹp của Lương Nhã Trân bùng lửa giận, thở hổn hển nói: "Anh ta đâu! Anh ta dám chạy vào phòng con, có phải chuẩn bị bắt cóc Hinh Nhi không! Hừ, con nóng lòng gặp anh ta? Con không nóng lòng chém anh ta là hay lắm rồi!"

Cô tức giận đùng đùng đi vào phòng mình, không biết người đàn ông kia dẫn Hinh Nhi vào phòng làm gì, chắc không phải làm chuyện xấu chứ?

Nhưng từ nhỏ Hinh Nhi đã không bám lấy ai, nhất là đàn ông, chỉ bám lấy cô thôi.

Đến cả Trần Khải Hoàng mà con bé cũng cách xa vạn dặm.

Trong đầu Lương Nhã Trân đã hiện ra gương mặt Hinh Nhi không tình nguyện khi ở cùng với Dương Tiêu.

Nghĩ đến đây, Lương Nhã Trân lại tự tin hẳn.

Chỉ cần Hinh Nhi ghét tên đàn ông thối này, vậy cô có lý do có thể đuổi người đàn ông này đi rồi.

Thậm chí sau này lỡ đâu sẽ tranh quyền nuôi con, cô cũng nắm chắc hơn.

Lương Nhã Trân đã chắc rằng Hinh Nhi sẽ không thích người đàn ông này, thậm chí đã chuẩn bị xông vào ôm Hinh Nhi.

Đẩy cửa ra, thấy một lớn một bé đang ở trên giường của mình.

Vốn dĩ thấy người đàn ông lạ hoắc này dám lên giường mình cô đã tức giận vô cùng.

Nhưng sau đó cô thấy hình như Hinh Nhi chơi với người đàn ông này rất vui, gương mặt rất ấm áp, cô vô cùng ngạc nhiên.

Hai người này hòa hợp vậy?

Cô sững sờ đứng im tại chỗ, há to miệng, điều này hoàn toàn khác với tình huống trong tưởng tượng của cô!

"Mẹ!"

Hinh Nhi chợt thấy Lương Nhã Trân, vội vàng vẫy tay nhỏ béo ụ với cô.

Lương Nhã Trân cắn răng bạc, đôi mày xinh đẹp cau lại: "Hinh Nhi, mau sang đây mẹ bế."

Nghe vậy Hinh Nhi mới vụng về bò xuống giường.

Lương Nhã Trân ôm cô nhóc vào lòng, sau đó nhìn Dương Tiêu đầy cảnh giác.

Dương Tiêu cũng đánh giá người phụ nữ đột nhiên xông vào này.

Ừm, vóc người đầy đặn, gương mặt xinh đẹp, khí chất không dính bụi trần.

Mái tóc dài như thác đổ, làn da trắng như tuyết, không khác gì tình báo nói, là một người vô cùng xinh đẹp, nữ thần.

Nhưng nữ thần nói: "Nói đi, anh muốn bao nhiêu tiền."



Dương Tiêu không nói gì.

"Một trăm vạn, thế nào." Lương Nhã Trân hào phóng nói.

Thấy Dương Tiêu vẫn không nói gì, cô lại tăng giá: "Chê ít? Vậy cao nhất ba trăm vạn, đừng có lòng tham không đáy."

Dương Tiêu không khỏi bật cười: "Này, cô có ý gì?"

Lương Nhã Trân tức giận trợn mắt.

"Bao nhiêu tiền mới chịu rời khỏi Hinh Nhi, anh muốn tiền thôi đúng không, nói ra một con số, lấy đủ rồi thì sau này đừng đến phiền nhà tôi nữa.”

Vừa dứt lời, căn phòng chìm vào im lặng, hình như Hinh Nhi thấy được bầu không khí không ổn, cũng không dám nói chuyện.

Dương Tiêu cười, nụ cười từ đáy lòng.

Sau đó đứng dậy khỏi giường, đến trước mặt người phụ nữ này, nhìn gương mặt xinh đẹp khiến người ta ngạt thở với cự ly gần.

Sau đó, Dương Tiêu ghé bên tai cô, lạnh lùng nói: "Người phụ nữ này, cô nghe tôi nói cho kỹ."

"Hinh Nhi là con gái duy nhất của tôi, bao nhiêu tiền cũng không thể bảo tôi rời xa con bé!"

Lương Nhã Trân hơi sững sờ, không ngờ người này lại nói vậy.

Chẳng lẽ vẫn chê ít? Nói cách khác người này có ý đồ gì với mình, chuẩn bị cậy vào?

Cô còn chưa lên tiếng, Hinh Nhi chợt nói: "Cha mẹ, hai người đang làm gì vậy?

"À, Hinh Nhi hiểu rồi, trong phim cha mẹ đều sẽ áp sát mặt vào nhau, sau đó hôn hôn, hai người cũng muốn chơi như vậy đúng không?"

Vừa dứt lời, Dương Tiêu ho khù khụ, Lương Nhã Trân cũng cảm thấy mặt mình nóng lên, hơi ngượng ngùng, cũng hơi buồn cười.

Hai người lùi lại, Hinh Nhi lại nói: "Cha ơi, vẫn chưa chơi xong trò vừa nãy, Hinh Nhi vẫn muốn chơi."

Lương Nhã Trân chỉ cảm thấy đầu hơi nặng nề, cô không ngờ Hinh Nhi lại thân thiết với cái tên này như vậy.

Trước kia ở nhà họ Trần, cô nhóc luôn làm lơ Trần Khải Hoàng!

Chẳng lẽ đây chính mà máu mủ tình thân, máu đậm hơn nước trong truyền thuyết sao?

Dương Tiêu đắc ý cười, bước đến ôm Hinh Nhi về, cười nói: "Chúng ta chơi tiếp."

Thấy vẻ mặt Lương Nhã Trân tức giận lại bất đắc dĩ, Dương Tiêu chỉ cảm thấy vô cùng có thành tựu.

Ha ha ha, con dính lấy tôi, thế nào?

Lương Nhã Trân suýt nữa tức đến ngất xỉu, nắm chặt tay, trong lòng cô đã xác định, chắc chắn tên này đã dùng lời ngon tiếng ngọt gì đó để lừa Hinh Nhi, Hinh Nhi mới dính anh ta như thế!



Dương Tiêu không nhìn cô, bế Hinh Nhi về giường chơi tiếp.

Lúc này, Lương Minh Trạch cũng đến, lại tận tình khuyên bảo Lương Nhã Trân lần nữa.

Vẫn nói mấy câu kia, bảo cô suy nghĩ đến chuyện kết hôn, Hinh Nhi cần một người cha, cần một gia đình hoàn chỉnh gì đó.

Đương nhiên cô biết mấy đạo lý này, trong nhà có đàn ông mới là một gia đình hoàn chỉnh.

Huống chi, dường như Hinh Nhi thật sự rất thích cái tên này.

Nhưng nhà mình không hiểu gì về người đàn ông này, lỡ như bị lừa thì sao?

Với lại, sao nhìn kiểu gì tên này cũng chướng mắt quá đỗi, vừa đến đã vào phòng người ta, còn lên giường nữa, thật bất lịch sự.

"Nhã Trân à, con đã làm mẹ rồi, nhiều chuyện không thể chỉ vì mình được, cũng nghĩ cho Hinh Nhi một chút, con bé cần một môi trường trưởng thành tốt đẹp."

Thấy con gái không nói gì, Lương Minh Trạch lại bắt đầu lải nhải.

Lương Nhã Trân bĩu môi.

Bây giờ cô chỉ có cảm giác, vì sao cái tên này vừa đến thì dường như tất cả mọi người đều như uống thuốc mê vậy.

Trời biết tên này có âm mưu gì khác không.

Nhưng khi cô thấy Hinh Nhi trên giường với nụ cười tràn đầy hạnh phúc, cô lại hơi dao động.

"Xem như anh ta cũng là cha ruột của Hinh Nhi, từ đầu đến cuối chúng ta mới biết anh ta ngày đầu, cũng không biết nhân phẩm anh ta thế nào. Vì Hinh Nhi, con… cùng lắm con đồng ý ở cùng anh ta một thời gian. Đến lúc rõ nhân phẩm anh ta rồi con mới suy nghĩ chuyện kết hôn."

Nghe đáp án của con gái, Lương Minh Trạch vô cùng phấn khởi, khen ngợi không ngớt.

Lương Nhã Trân khẽ thở dài nhìn Dương Tiêu, nói thầm trong lòng: Cái tên này tốt nhất đừng lộ ra sơ hở gì, nếu để tôi biết anh có suy nghĩ khác, anh chết chắc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK