“Miệng lưỡi không sạch sẽ, mấy lời tục tĩu mới sạch.”
Dương Tiêu rút tay lại, còn lấy khăn giấy trên bàn nhẹ nhàng lau lau.
Chủ nhiệm Trần ôm mặt, tức giận nhìn tên bỏ đi trước mặt!
“Anh, anh còn dám đánh người?”
“Anh là cái thá gì mà dám đánh tôi?”
Bốp!
Lại thêm một cái bạt tau nữa, mấy cái răng với máu trong miệng đều phun lên bàn!
Chủ nhiệm Trần bỗng bừng bừng lửa giận, chỉ vào Dương Tiêu hét lên: “Anh xong rồi, tôi phải khiến anh trả giá!”
Nói xong, anh ta lập tức ấn núi khẩn cấp, chuông cảnh báo ngân hàng vang lên!
“Dám đánh tôi? Anh chờ đấy! Tôi phải khiến anh ngồi tù, phải khiến anh ngồi tù! Anh không tẩy nổi đâu chờ số phòng giam đi!”
“Tôi sẽ cho con phụ nữ hèn hạ của anh vào danh sách đen của ngân hàng, cô ta chờ mà bị các ngân hàng lớn cấm cửa đi!”
“Tôi dám đảm bảo từ nay về sau cô ta sẽ không vay được một đồng!”
“Đợi anh vào tù, đợi công ty của cô ta phá sản, đến lúc đó cô ta sẽ bị tôi và cậu Cố chơi!”
“Đây là cái giá phải trả khi đánh tôi, đây là kết cục của anh khi đánh tôi!”
Dương Tiêu nhíu mày, tên này nói linh tinh nhiều quá, anh cầm lấy bình giữ nhiệt trên bàn đi tới.
Thấy bình nước trên tay Dương Tiêu, chủ nhiệm Trần vừa lùi lại vừa sợ hãi nói: “Anh, anh muốn làm gì?”
“Bảo vệ sắp đến rồi, anh, anh lùi lại ngay cho tôi!”
Lời còn chưa dứt, tay trái Dương Tiêu nắm chặt, anh ta lập tức mở to miệng, tay phải đút bình giữ nhiệt vào miệng anh ta.
“Ưm, ưm!”
Chủ nhiệm Trần đụng phải góc phòng, trong miệng là bình giữ nhiệt, không nói nổi một chữ.
Lúc này, cửa phòng bị phá ra, mấy tên bảo vệ vũ trang đầy đủ hung hăng tiến vào, mắng: “Dừng tay!”
Nhìn thấy chủ nhiệm Trần bị thương, trưởng đội bảo vệ không khỏi tức giận: “Anh, gan lớn thật, dám làm chủ nhiệm Trần bị thương?”
Lúc này, một người phụ nữ mặc cây đen, đi giày cao gót bước đến, bên cạnh còn có bốn năm người cả nam lẫn nữ.
Mọi người nhìn, phó giám đốc Lưu!
Phó giám đốc ngân hàng Lưu Ngân đứng đó, bỗng chốc tất cả mọi người đều cảm nhận được sự áp bức!
Bà ta lạnh lùng nhìn qua khung cảnh hỗn loạn trong phòng một lượt, lạnh lùng nói: “Chuyện gì thế?”
Chủ nhiệm Trần khó khăn lắm mới bỏ được bình giữ nhiệt ra khỏi miệng, vội vàng đi lên khóc lóc: “Phó, phó giám đốc Lưu!”
“Chỉ vì điều kiện vay của vợ anh ta không hợp lý mà người này gây chuyện ở đây, tôi kiên nhẫn giải thích cho anh ta vậy mà anh ta còn động thủ đánh tôi!”
“Ồ?” Lưu Ngân lạnh lùng nhìn Dương Tiêu, không nói nhiều: “Lập tức báo cảnh sát, bắt người này đi, cho hai vợ chồng anh ta vào danh sách đen vĩnh viễn!”
Giọng điệu ăn trên ngồi trước! Không để ai vào mắt!
Bỗng chốc nghe thấy, chủ nhiệm Trần phấn khích đắc ý nhìn Dương Tiêu!
“Đây là tác phong làm việc của các người? Bà không hỏi tôi, mọi chuyện có giống như anh ta nói không?”
Lúc này, Dương Tiêu mở miệng.
Lưu Ngân nhìn người này một cái, cười haha: “Tôi quen biết chủ nhiệm Trần nhiều năm, lẽ nào tôi lại tin anh mà không tin anh ta?”
“Loại thất bại của xã hội vay không được là chạy đến ngân hàng gây chuyện như anh, một năm tôi gặp rất nhiều!”
Thấy Lưu Ngân thiên vị rõ ràng, chủ nhiệm Trần bỗng càng đắc ý hơn, liền mắng Dương Tiêu: “Nghe thấy chưa? Thất bại của xã hội!”
“Loại người ở tầng lớp như anh, trừ ra tay đánh người ra thì còn có bản lĩnh gì?”
Nhìn mấy tên bảo vệ, chủ nhiệm Trần cười: “Có bản lĩnh thì bây giờ anh đánh thêm lần nữa xem!”
Không ngờ còn có yêu cầu kiểu này, Dương Tiêu không nói nhiều, thỏa mãn anh ta.