"Này này, ai tới nói cho cậu ta biết chỗ sửa chữa và bảo dưỡng Honda ở phía cách vách đi kìa."
Nghe thấy lời này, lại có một tràng cười lớn vang lên ngay lập tức.
Nhất là sau khi thấy rõ Dương Tiêu quần áo mộc mạc trên xe, một tia hy vọng cuối cùng của bọn họ cũng mất hết.
Hiển nhiên là Dương Tiêu không bị bọn họ xếp vào danh sách khách sộp rồi. Thậm chí bọn họ còn cảm thấy người này đến đây khiến bọn họ mất mặt nữa kìa.
Kết quả là lúc này, vài tiếng còi xe chói tai vang lên. Chiếc BMW 7 Series ở phía sau chiếc Honda của Dương Tiêu cố ý ấn còi như đang khiêu khích.
Bíp bíp!
BMW 7 Series hống hách bóp còi vài lần. Một người đàn ông trung niên hói đầu ở trên xe cười trêu tức, còn cố ý quay cửa kính xe xuống rồi gọi ra ngoài.
"Cái xe nát gì phía trước vậy, đi chậm thế, không có tiền thì đừng có học người ta lái xe chứ."
Giọng ông ta rất lớn, người trong cửa hàng cũng đều nghe thấy, cũng cười vang dội một trận.
Sau đó có nhân viên tiêu thụ nhận ra đó là xe của ông chủ Lý!
"Ồ, hôm nay ông chủ Lý hẹn tôi đến lấy xe mới, giao lại chủ chiếc Honda kia cho các người nhé."
Lời này vừa vang lên, các nhân viên tiêu thụ khác đều hâm mộ nhìn người kia.
Ông chủ Lý vừa ra tay chắc chắn là tiêu lớn.
Về phần chủ chiếc Honda kia à? Ha ha, có khi loại rẻ nhất trong cửa hàng này cậu ta cũng không mua nổi.
Dừng xe xong, Dương Tiêu và ông chủ Lý kia gần như là chân trước chân sau bước vào cửa hàng.
Lúc Dương Tiêu đi vào cửa hàng, chẳng có một nhân viên tiêu thụ nào muốn đứng lên cả, mặt mỗi người đều không chút thay đổi.
Còn lúc ông chủ Lý đi vào cửa hàng, thoáng cái người nào cũng cười cong cả mắt. Nhân viên tiêu thụ đã hẹn trước kia lại nhiệt tình chủ động tới đón người.
Ông chủ Lý vung vẩy cà vạt, giọng điệu mang theo sự ghét bỏ vô tận: "Hừ, hôm nay thật đúng là xui xẻo mà, vừa ra khỏi cửa đã gặp phải một quỷ nghèo."
Rất hiển nhiên, tất cả mọi người đều biết người mà ông ta đang nói là ai. Lập tức, ánh mắt của không ít người đều dõi về phía Dương Tiêu cười nhạo.
"Tôi đề nghị sau này cửa hàng các người nên để thêm một quy định. Đó là xe dưới năm trăm nghìn không được đi vào."
"Một chiếc xe nát cũng có tư cách đỗ trước mặt ông đây cơ đấy, lãng phí thời gian của ông đây."
"Phải biết rằng thời gian của ông cực kỳ quý giá đấy nhé, không giống với mấy kẻ đi xe mấy chục nghìn kia đâu."
Ông ta vừa dứt lời, nhất thời không ít người lại càng ghét bỏ nhìn về phía Dương Tiêu.
"Vâng vâng vâng, ông chủ Lý, ông nói đúng quá. Chúng tôi sẽ phản ánh lại với lãnh đạo cấp trên về việc này."
Một đống người bắt đầu nịnh bợ.
Ông chủ Lý nói xong thì bắt đầu nghênh ngang đi quanh cửa hàng.
Dương Tiêu cũng chẳng thèm để ý đến đám người không biết điều kia, tự mình đi dạo trong cửa hàng.
Tuy rằng dù là chiếc xe quý giá nhất trên thế giới, Dương Tiêu anh cũng có thể tiện tay làm ra, nhưng.
Xe của Lương Nhã Trân là chiếc Maserati hơn một triệu. Anh đang cân nhắc bản thân mình cũng mua một chiếc giông giống cấp bậc vậy là được.
Như vậy mới xứng đôi.
Vì thế rất nhanh sau đó, anh tập trung vào một chiếc Porsche Macan, giá cả chiếc xe rơi vào khoảng chừng trên dưới một triệu tệ.
Thấy Dương Tiêu dừng lại trước chiếc Porsche Macan, nhân viên tiêu thụ có vóc dáng thấp bé duy nhất vừa rồi không cười nhạo anh lập tức đi lên.
"Ngài cảm thấy hứng thú sao?"
Cậu chàng vóc dáng thấp bé bắt đầu kiên nhẫn giới thiệu chiếc xe này cho Dương Tiêu. Đương nhiên, Dương Tiêu cũng tượng trưng nghe mấy câu sau đó gật đầu mở miệng:
"Tôi giao tiền ngay thì có thể lấy xe luôn không?"
Lời này vừa dứt đã thu hút sự chú ý của người trong cả cửa hàng ngay lập tức!
Cậu chàng vóc dáng thấp bé cũng vô cùng bất ngờ. Anh ta cũng chỉ là ôm thái độ thử xem để giới thiệu với Dương Tiêu mà thôi.
Mặc dù anh ta sẽ không coi thường bất cứ người khách nào, nhưng anh ta cũng không ngờ rằng Dương Tiêu thế mà lại chưa thử đã sảng khoái nói muốn trả tiền như vậy!
Tất nhiên ông chủ Lý cũng nhanh chóng bị bên này thu hút. Ông ta và mấy trợ thủ nghênh ngang đi tới trước chiếc Porsche Macan, vừa nhìn, ông ta nhếch miệng cười.