Thoáng cái, tất cả mọi người đều nhếch miệng cười.
Dương Tiêu lạnh lùng nhìn cửa hàng trưởng Mạc: “Làm cửa hàng trưởng, nhưng không ngờ ánh mắt lại hạn hẹp như vậy.”
“Giữ lại loại nhân viên này, hi vọng sau này ông đừng hối hận.”
“Ha ha, tôi hối hận?”
Cửa hàng trưởng Mạc không kìm được nói hai câu: “Nhân viên của tôi tôi tự biết quản lý, không cần cậu dạy tôi phải làm thế nào.”
“Cậu không mua xe, nhưng mấy lời vớ vẩn lại vô cùng nhiều, xem ra, cậu bị nhân viên của tôi nhắm vào cũng là có nguyên nhân đấy.”
Cửa hàng trường Mạc thờ ơ nói ra một câu châm chọc.
Dương Tiêu vốn ỷ vào cửa hàng trưởng Mạc bây giờ lại bị cửa hàng trưởng Mạc dạy dỗ, những nhân viên đó lập tức nhìn nhau cười, thưởng thức cảnh Dương Tiêu bị vả mặt.
“Cũng đúng. Cửa hàng trường Mạc phải không!”
Dương Tiêu lạnh nhạt nói được nửa câu.
“Dựa vào câu nói này của ông, ông cũng có thể không làm cái chức cửa hàng trưởng này nữa.”
Tất cả mọi người còn đang cho rằng anh muốn nói cái gì, không ngờ người này vẫn còn đang giả vờ.
Cửa hàng trưởng Mạc cũng cười: “Hả? Ha ha, tôi còn muốn xem xem, cậu có thể làm gì?”
“Nhà đầu tư của cửa hàng các người là nhà họ Lục đúng không?”
Dương Tiêu lấy điện thoại ra bình thản nói một câu.
“Không sai, vừa rồi tôi mới ăn cơm cùng cậu cả nhà họ Lục xong, sao? Có ý kiến?”
Cửa hàng trưởng Mạc nhìn Dương Tiêu một cái châm chọc: “Đừng có nói với tôi là cậu cũng quen người nhà họ Lục đấy nhé?”
Dương Tiêu khẽ cười lạnh: “Không quen biết, sao có thể quen biết được.”
Câu này vừa nói ra, cửa hàng trưởng Mạc liền cười châm chọc một tiếng, quả nhiên.
Nhưng ông ta không biết rằng, ý của Dương Tiêu chính là anh vốn khinh thường những người ở tầng lớp này.
Kết quả, lúc này, cửa kính của cửa hàng lại bị đẩy ra, một người đàn ông trẻ trung, mặc quần áo lộng lẫy đi vào.
Cửa hàng trưởng Mạc vừa nhìn, thế mà lại là cậu hai nhà họ Lục, Lục Hạo Sơn, vừa mới ăn cơm với ông ta.
“Cậu Lục, sao cậu lại đến đây?”
Ông ta vừa nói xong câu này mọi người liền nhao nhao.
Người này chính là thiếu gia nhà họ Lục của tỉnh Hồ trong truyền thuyết ư?
Sau khi Lục Hạo Sơn đi vào liền đi thẳng đến chỗ cửa hàng trưởng Mạc, trên mặt còn mang theo vẻ tươi cười: “ Ông Mạc à, hôm nay tôi rảnh rỗi nên qua đây chơi.”
“Các người náo nhiệt vậy à? Đang làm cái gì vậy?”
Cửa hàng trưởng Mạc mỉm cười liếc Dương Tiêu một cái, nói: “Ừ, chính là đang có một chuyện náo nhiệt, có người còn muốn tuyên bố cách chức cửa hàng trưởng của tôi đấy.”
“Hả?” Lục Hạo Sơn bỗng bật cười: “Cửa hàng này là nhọ họ Lục chúng tôi bỏ vốn mở, cửa hàng trưởng là nhà họ Lục chúng tôi đích thân bổ nhiệm.”
“Lục Hạo Sơn tôi cũng muốn xem xem là ai dám mạnh miệng như vậy?”
Anh ta vừa dứt lời, rất nhiều người ở hiện trường lập tức nhìn Dương Tiêu châm chọc, nói thầm, xong rồi, cứ nói khoác đi, không ngờ người nhà họ Lục lại thực sự đến đây đúng không, xem cậu có kết cục như thế nào.
Lục Hạo Sơn nhìn theo ánh mắt của mọi người nhìn Dương Tiêu.
Nét mặt anh ta lập tức thay đổi!
Lúc nhìn thấy Dương Tiêu đang có mặt ở đây.
Lục Hạo Sơn lập tức hoảng sợ.
Cả người lập tức không kìm chế được mà run rẩy.
Tại sao lại là anh ta?
Anh ta vẫn còn nhớ trong bữa tiệc mừng thọ của ông Hồng, anh ta đã tận mắt nhìn thấy Dương Tiêu lấy ra thư mời kỳ lân.
Thân phận và địa vị của người có thể nhận được thư mời kỳ lân của Sở Kình Hồng không phải là thứ mà anh ta có thể tưởng tượng được.
Phải biết rằng ngay cả nhà họ Lục bọn họ ở tỉnh Hồ, cũng chỉ có thể lấy được thư mời sắc tím mà thôi.
Càng nghĩ, Lục Hạo Sơn càng cảm thấy khó thở, thậm chí còn có chút đứng không vững.
Đúng lúc này, cửa hàng trưởng Mạc lại vô cùng tự tin bước đến bên cạnh Lục Hạo Sơn, tươi cười nói: “Cậu Lục.”
“Cậu nói xem tên này có tư cách đổi chức cửa hàng trưởng của tôi hay không?”
Ông ta nói xong, hiện trường lập tức vang lên tiếng cười nhạo.
Chỉ có mình Lục Hạo Sơn nghe xong là run rẩy từ tận đáy lòng.