Thậm chí cô ta còn cảm thấy may mắn khi mình có thể kết bạn được với một người đàn ông thần kỳ như vậy.
Nhìn thấy cô cả nhà họ Tô kia hơi tức giận, nhất thời chủ tịch Tào không biết nên mở miệng như thế nào.
Lúc này Dương Tiêu đi lên phía trước, thẳng thắn thuật lại chuyện vừa rồi một lần.
Lời này vừa dứt, Tô Tiểu Hạnh nghe thấy vậy, một nữ sinh từ trước đến nay luôn có tinh thần trọng nghĩa lại tức giận vô cùng, nhất là lúc cô ta quay đầu nhìn về phía chủ nhiệm Trần.
Trong khoảng thời gian ngắn, miệng cô ta há to ra, cơn tức giận nhanh chóng xuất hiện!
"Thế mà lại là cô!"
Lúc chủ nhiệm Trần nhìn Tô Tiểu Hạnh, toàn thân cũng run bắn lên!
"Ồ? Hai người quen nhau à?" Dương Tiêu tò mò hỏi.
Tô Tiểu Hạnh nghiến răng nghiến lợi: "Đúng thế, đó là một tên khốn nạn biến thái! Từng có một lần tôi mặc đồ bình thường đi cùng bạn thân tới đây giải quyết nghiệp vụ, đó là đánh tên khốn nạn này!"
"Lúc ấy gã còn trêu ghẹo chúng tôi nữa, miệng bẩn cực kỳ!"
"Nếu không phải bạn thân tôi bảo rằng tốt hơn hết là nên tránh những rắc rối không cần thiết, hơn nữa cuối cùng nhiệm vụ cũng đã hoàn thành thuận lợi thì tôi đã báo cáo chủ tịch từ lâu rồi!"
Lời của cô ta vừa dứt, mọi việc đã rõ ràng!
Xem ra gã Trần Nghiêm này đã có tiền án từ trước rồi.
Lập tức, vẻ mặt chủ tịch Tào và Lưu Ngân khó coi như ăn phải cứt.
Dương Tiêu lại liếc mắt nhìn chủ tịch Tào một cái rồi cười lạnh lùng: "Tôi thấy cô có báo cũng vô dụng thôi."
"Chủ tịch Tào này và bọn họ là rắn chuột một ổ, cô cho rằng ông ta sẽ tiếp nhận à?"
Dương Tiêu vừa nói xong, chủ tịch Tào nhìn về phía anh, trong mắt đã không còn vẻ coi trời bằng vung như vừa rồi nữa, chỉ còn lại đầy sự hoảng sợ và cầu xin tha thứ.
"Không, không, tôi... Anh Dương, xin lỗi anh, tôi sẽ sửa thái độ làm việc của bản thân. Sau này nhất định tôi sẽ không còn như vậy nữa!"
Chủ tịch Tạo giải thích với Dương Tiêu ngay tại chỗ. Đương nhiên là ngay cả liếc Dương Tiêu cũng chẳng thèm liếc ông ta một cái.
Tô Tiểu Hạnh cũng không nhìn ông ta mà là vô cùng công chính nói với Dương Tiêu: "Anh Dương, tôi trở về nói với cha một tiếng đã, tin rằng ông ấy sẽ nhanh chóng tra rõ tên chủ tịch Tào này."
"A!"
Chủ tịch Tào kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, hai mắt trở nên vô hồn, vẻ mặt như trò tàn.
Nếu cuối cùng Tô Hành Kiên thật sự tra xét thì tất nhiên là ông ta dữ nhiều lành ít.
"Cũng đừng quên mất chủ tịch Phó nhé." Dương Tiêu cười nhạt nói một câu.
Trong nháy mắt, vẻ mặt Lưu Ngân cũng tái nhợt.
Tô Tiểu Hạnh thản nhiên cười: "Đương nhiên rồi, bọn họ đều là đồ khốn nạn! Không thể buông tha bất cứ kẻ nào!"
...
Kết quả là đổi một quản lý mới, cuối cùng cũng giải quyết xong chuyện cho vay.
Sau khi xử lý xong chuyện ở ngân hàng, Dương Tiêu và Tô Tiểu Hạnh đi ra bên ngoài. Dương Tiêu tự mình gọi cho Trần Hạnh một cuộc điện thoại.
Có Đế tôn ra mặt, Trần Hạnh nhanh chóng hẹn xong thời gian địa điểm với Tô Tiểu Hạnh.
Giải quyết mọi chuyện ổn thỏa xong, Tô Tiểu Hạnh kích động nhìn người đàn ông thần kỳ tên Dương Tiêu này, trong mắt tràn ngập sự biết ơn.
Nếu không phải nam nữ khác biệt thì thậm chí cô ta còn có chút kích động muốn chạy lên ôm ân nhân này một cái.
"Anh Dương, có muốn tôi chở anh về không?"
Tô Tiểu Hạnh nghiêng nghiêng đầu hỏi một câu, thậm chí còn có hơi không muốn tách ra khỏi Dương Tiêu nhanh như thế.
Biển số xe của cô ta rất dễ thấy. Tất nhiên là Dương Tiêu lắc đầu cười: "Không cần đâu, tôi cũng có xe, hôm nay vậy là đủ rồi."
Nói xong, anh đi tới chiếc Honda của mình.
Nhìn thấy chiếc Honda vừa nát vừa cũ kia, Tô Tiểu Hạnh thật sự vừa sợ vừa cảm thấy kỳ lạ. Cô ta nói thầm trong lòng rằng rốt cuộc đây là người đàn ông thần kỳ gì vậy chứ?
Người có cái thân phận mà ngay cả ông Hồng Sở Kinh Hồng cũng phải khom lưng uốn gối với anh, thuận miệng gọi một tiếng là bàn tay kỳ diệu là Trần Hạnh phải đồng ý, thế mà lại đi loại xe này ư?
Nhìn theo chiếc Honda cũ nát dần đi tới chỗ rẽ không nhìn thấy nữa, cô ta hít một hơi thật sâu, trong lòng thật sự là càng ngày càng tò mò về người đàn ông thần kỳ này.