Lương Nhã Trân nhìn ánh đèn thành phố in bóng trên mặt sông, đôi mắt như nước.
Cô đưa chai rượu vang đỏ kề lên đôi môi tựa như trái anh đào, thổi hai hơi thật mạnh, cảm thấy người có phần lâng lâng, có phần ngơ ngẩn.
Dương Tiêu không ngăn cô, để mặc cho cô uống, lẳng lặng đứng canh chừng bên cạnh cô.
“Anh, biết không...”
Không biết bao lâu sau, cô hé cánh môi đỏ, run run nói.
Dương Tiêu không đáp, chỉ lắng nghe.
Cánh tay trắng như thân hành của cô nâng chai rượu lên làm thêm một ngụm, nói ngắc ngứ.
“Thực ra, hồi nhỏ, địa vị của gia đình tôi trong gia tộc cũng không thấp.”
“Cha tôi, xưa nay rất có thực lực, cũng chịu khó phấn đấu, để gia đình ba người tôi có cuộc sống tốt đẹp.”
“Chỉ có điều, anh biết tính ông ấy đó… Ông ấy là một người hiền lành.”
“Năm tôi sáu tuổi, ông ấy bị người ta gài bẫy, kể từ đó nhà chúng tôi rơi thẳng xuống ngàn trượng...”
“Cũng bắt đầu từ độ đó, mẹ tôi thay đổi, thay đổi hoàn toàn… Mẹ tôi bắt đầu trở nên rất bợ đỡ, thường xuyên cãi nhau với cha tôi.”
“Lúc đó, tôi từng lặng lẽ thề rằng, nhất định phải khiến gia đình tôi có lại cuộc sống tươi đẹp một lần nữa, bất kể phải bỏ ra bao nhiêu nỗ lực.”
Cô nghiến chặt hàm răng ngà, dường như đang mặc sức thổ lộ tất cả, giơ chai rượu lên uống một ngụm.
“Kể từ đó, tôi luôn luôn cố gắng bạt mạng, từ trường học tới chỗ làm, gần như vắt kiệt toàn bộ không gian riêng tư của tôi.”
“Từ lúc là một nhân viên nhỏ mới vào tập đoàn cho tới khi leo lên tới chức vụ tổng giám đốc, toàn bộ đều là do tôi trèo lên từng bước một…”
“Thậm chí...”
Nói đến đây, đôi mắt tuyệt vọng của cô rưng rưng lệ.
“Thậm chí, lúc trước dù không muốn nhưng tôi vẫn đồng ý lấy Trần Khải Hoàng… Tất cả đều là vì gia đình tôi.”
“Để nâng cao địa vị của gia đình tôi trong gia tộc thêm một chút, để khôi phục lại như ngày xưa.”
“Tôi ngây thơ cho rằng chỉ cần như vậy, mẹ tôi sẽ không cãi nhau với cha tôi nữa, cũng sẽ không ép tôi làm những chuyện tôi không muốn làm đó nữa, gia đình sẽ ấm áp trở lại như lúc tôi còn bé…”
“Tôi đã làm nhiều như vậy rồi, nhưng kết quả…”
“Hóa ra toàn bộ tâm huyết của tôi có thể hóa thành hư không trong nháy mắt.”
“Ha ha.”
Tiếng cười khẩy của cô có phần khó nghe, nhưng phần lớn là nỗi bất đắc dĩ và cô đơn vô tận.
Dương Tiêu thở dài một tiếng.
Những năm qua cô đã bỏ ra nhiều như vậy nhưng kết quả là gia biến.
Từ Dung và Lương Hoàng Huy thẳng thừng đuổi cả nhà cô ra khỏi gia tộc.
Chức vụ tổng giám đốc vất vả lắm cô mới leo lên được cũng bị tiện tay xóa bỏ.
Có thể nói, công sức cô bỏ ra nhiều năm qua bỗng chốc trở về con số không trong một đêm.
“Làm thiết kế là giấc mơ của tôi, tôi vẫn luôn hi vọng mình có thể trở thành một chuyên gia thiết kế thời trang xuất sắc.”
“Mấy hôm trước, chẳng dễ gì chúng ta mới ký được hợp đồng với dì Đổng.”
“Không biết tôi đã phải thức bao nhiêu đêm mới làm ra hàng thiết kế mẫu, anh và Gia Giai vất vả lắm mới ký được hợp đồng.”
“Kết quả, giờ đây chúng đã không còn quan hệ gì với chúng ta nữa, chúng ta bỏ ra nhiều công sức như vậy, cuối cùng để bọn họ hưởng hết.”
“Dựa vào đâu, dựa vào đâu...”
Dương Tiêu có thể cảm nhận được vai cô run nhè nhẹ.
Anh vỗ vỗ vai cô, nhẹ nhàng nói: “Thực ra cô có thể thua keo này bày keo khác, tự đứng ra làm riêng mà.”
“Với năng lực của cô thì hoàn toàn không thành vấn đề.”
Ở một mức độ nào đó, với tài năng của cô, làm việc cho nhà họ Lương còn cản trở sự nghiệp của cô.
Lương Nhã Trân dụi mắt một cái, xoay đầu cười một tiếng hờ hững với Dương Tiêu.
“Được rồi, không cần phải an ủi tôi... Tôi biết đã hết hy vọng rồi.”
“Hiện giờ tôi không có gì hết, muốn bắt đầu từ con số không, nói thì dễ…”