"Tâm à, vậy thiệp mời của cậu là gì?" Trương Gia Giai tò mò hỏi.
Lâm Minh Tâm bĩu môi: "Của tớ cũng chỉ mới là thiệp màu vàng tím thôi."
Đường đường là nhà họ Lâm của tỉnh Hồ thế mà nhà bọn họ mới chỉ nhận được thiệp màu vàng tím chứ không phải là thiệp màu vàng đen?
Thấy vẻ mặt bất ngờ của các cô, Lâm Minh Tâm xòe tay: "Hết cách, tiệc mừng thọ này đúng là ngọa hổ tàng long."
Dương Tiêu ở bên cạnh yên lặng nghe cuộc trò chuyện của các cô, trong túi anh cũng có một tấm thiệp mời.
Hôm qua, anh cũng nhận được một tấm thiệp mời do Sở Kình Hồng đặc biệt đưa tới, trên bìa có in một con kỳ lân lớn bằng vàng.
Vốn dĩ anh cũng không quan tâm, vẫn là bây giờ mới biết, thì ra thiệp mời do Sở Kình Hồng đưa đến cho mình lại chính là thiệp mời kỳ lân cao cấp nhất.
Nghe Lâm Minh Tâm giải thích xong, Lương Nhã Trân như có điều gì suy nghĩ, sau đó còn lo lắng nhìn Dương Tiêu.
Cuối cùng cô đi thẳng tới trước mặt Dương Tiêu nói: "Không bằng, anh và Hinh Hinh ở nhà nhé?"
Cô vẫn luôn cảm thấy trường hợp này hơi nguy hiểm.
Bởi vì Dương Tiêu không có xuất thân nổi tiếng, cô lo lắng đến lúc đó Dương Tiêu sẽ bị mỉa mai, bẽ mặt.
Điều quan trọng nhất, đây không phải là buổi đấu giá giống như lần trước, cô sợ nhất là Dương Tiêu lại nhịn không được đánh người.
Nếu Dương Tiêu lại gây chuyện trong tiệc mừng thọ của ông Hồng, cô không dám tưởng tượng kết cục của anh…
Nhân vật đẳng cấp như ông Hồng không phải là kiểu người có thể giải quyết bằng nắm đấm.
Nhưng Lâm Minh Tâm lại nói: "Nhưng mà Trân à, gần đây cậu xảy ra quá nhiều chuyện, khoan hãy nói tới Dương Tiêu, nếu ngay cả Hinh Hinh cũng không đi, tớ sợ là Sở Kình Hồng nói chúng ta không nể mặt ông ta."
Con người ông Hồng thích sĩ diện, lỡ như chọc giận ông ta thì bất kể là ai sau này cũng đừng mong sẽ có thể sống tiếp ở tỉnh Hồ này nữa.
Nếu đã vậy, Lương Nhã Trân chỉ đành sửa lời: "Vậy anh ở nhà một mình…"
Kết quả cô chưa nói xong đã bị Dương Tiêu ngắt lời: "Cô quên rồi à? Tôi đã nói Hinh Hinh ở đâu tôi sẽ ở đó mà."
Lương Nhã Trân khẽ nhíu mày. Gã này sao mà cứng nhắc quá vậy? Không biết nguy hiểm gì cả, thật là.
Lúc nào anh cũng bày ra bộ dáng không biết sợ, không phân nặng nhẹ. Uổng cho mình còn lo lắng thay anh…
"Vậy cũng được, đi thì đi."
"Nhưng anh phải hứa với tôi không được đánh nhau, không thể ra tay đánh người đấy, biết không?"
Gương mặt xinh đẹp của Lương Nhã Trân đầy nghiêm túc nói.
Dương Tiêu không nhịn được cười: "Tôi sẽ cố gắng hết sức."
A?
Cái gì gọi là cố gắng hết sức. Đúng là.
Lương Nhã Trân lập tức lại nổi giận, uổng cho cô còn lo lắng cho anh.
Cô còn nhớ đêm đó ở công viên, Dương Tiêu nghe lời cô không đi đánh nhau, trong lòng cô vui vẻ không thôi.
Người đàn ông này sẵn sàng vì cô mà thay đổi, đi đường ngay, lúc đó thậm chí cô còn hơi cảm động.
Rốt cuộc mới có mấy ngày mà gã này lại ngựa quen đường cũ nữa rồi.
Hừ! Mặc kệ anh!
Thậm chí cô còn muốn hét lên một tiếng, nếu Lương Nhã Trân tôi còn lo lắng cho anh nữa thì tôi là một con heo!
"Được rồi được rồi, tớ nghĩ Dương Tiêu sẽ không đánh người vô cớ đâu, xuất phát thôi. Sắp muộn rồi!"
Lâm Minh Tâm cười tủm tỉm kéo hai người khuyên giải.
Một lúc sau, vài chiếc siêu xe rời khỏi biệt thự đi đến biệt thự của Sở Kình Hồng.
Biệt thự của Sở Kình Hồng nằm ở giữa lưng chừng núi xa hoa nhất cả Giang Thành, nơi đây có thể phóng tầm mắt ra toàn bộ Giang Thành.
Hôm nay, con đường núi sớm đã đậu đầy siêu xe, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
Quả thực không hề thua kém các cuộc triển lãm xe hơi nào.
Ở lưng chừng núi có rất nhiều xe cộ qua lại, quý tộc danh tiếng nhiều vô số kể.
Cho dù nói hôm nay giữa lưng chừng núi này tập họp toàn bộ những người trong giới thượng lưu của cả tỉnh Hồ này cũng không ngoa chút nào.
Sau khi tới nơi, Lâm Minh Tâm liền chào tạm biệt mọi người trở về họp mặt với nhà họ Lâm và người của gia tộc của cô ấy ở đằng kia.