Mục lục
Chàng Rể Cực Phẩm A Hào Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1020: Nhà họ Tiền là cái thá gì ở Nam Dương chứ?

 

Lầu bốn của trụ sð chính Thanh Môn.

Lúc này cao thủ của Thanh Môn đều tập trung ở
đây, trong lầu bốn ngồi đầy người, đa số đều là võ giả
đến tham gia ứng tuyển, một phần khác là cao thủ
của Thanh Môn và một vài thế lực được mời đến.

Cao thủ ở lầu bốn đều nhận ra động tĩnh ở bên
dưới, nhưng không có ai di chuyền, đều đưa mắt nhìn
qua Môn chủ Tạ Toàn của Thanh Môn.

Bọn họ đều nhìn thấy dáng vẻ xanh mặt bước vào
lầu bốn của La Quyền, hơn nữa đệ từ Chu Phong của
ông ta còn trông như đang bị thương nặng, rõ ràng là
xảy ra mâu thuẫn ở trước cửa, e rằng không thề tham
gia buồi tuyển chọn hôm nay.

“Thật là vô lý”.

Nhị trường lão Bành Trình của Thanh Môn vỗ bàn
một cái đứng dậy quát to: “Những người này đúng là
coi trời bằng vung, khi nãy ra tay với Chu Phong trước

cửa của Thanh Môn chúng ta thì thôi đi, bây giờ lại
còn dám ra tay nữa, cho dù bọn họ là thế lực nào,
hôm nay đắc tội Thanh Môn chúng ta cũng phải dạy
dỗ bọn họ một trận”.

Những người khác đều bị động tác của nhị trường
lão doạ sợ, nhưng chỗ quản lý của Thanh Môn ngồi
cách chỗ võ giả bình thường rất xa, bọn họ cũng
không biết đã xảy ra chuyện gì.

Tạ Toàn bất mãn nhìn thoáng qua nhị trường lão,
theo tin tức ông ta được biết, khi nấy là Chu Phong
khiêu khích trước, nếu không chuyện cũng sẽ không
phát triển thành như vậy.

Tuy trong lòng nghĩ thế, nhưng Tạ Toàn cũng
không lên tiếng.

Tuy nhị trường lão chẳng là cái thá gì cả, nhưng
sau lưng ông ta là đại trường lão, thế lực của đại
trường lão chỉ đứng sau dòng chính của bọn họ trong
Thanh Môn, cũng là một cao thủ Thần cảnh, ông ta
sẽ không vì một vài người không biết mà nảy sinh
mâu thuẫn với nhị trường lão.

Mấy cao thủ khác của Thanh Môn đều mắt nhìn

mũi, mũi nhìn tim, tỏ vẻ không liên quan đến mình.

Lúc này một đệ tử của Thanh Môn vội vã đi đến
trước mặt Tạ Toàn nhỏ giọng nói mấy câu, sắc mặt
ông ta dần trở nên nặng nề.

“Được rồi, cậu kêu Tạ Phong mời người của nhà
họ Tiền lên đây, nhớ là phải khách sáo!“

Đợi đệ từ của Thanh Môn lui ra rồi, Tạ Toàn nói với
nhị trường lão: “Nhị trưởng lão, người đả thương Chu
Phong khi nãy là người của nhà họ Tiền”.

“Nhà họ Tiền? Nhà họ Tiền nào?“

Nhị trường lão nhíu mày, trong chốc lát vẫn chưa
phản ứng kịp.

“Nhà họ Tiền bên Trung Hải!”

Tạ Toàn hờ hững đáp.

Sắc mặt nhị trường lão cũng trờ nên khó coi, nhà
họ Tiền ở Nam Dương cũng có võ giả trên bảng Thiên
toạ trấn, hơn nữa nghe đồn trong nhà họ Tiền còn có
cao thủ Thần cảnh, tuy không biết chuyện này là thật
hay giả, nhưng muốn ra tay với nhà họ Tiền thì không
phải chuyện lão ta có thề tự quyết được.

“Hừm

Nhị trường lão hừ lạnh một tiếng nói: “Nhà họ Tiền

thì sao? Nhà họ Tiền là cái thá gì ð Nam Dương chứ,
nếu bọn họ dám ra tay ð Thanh Môn này, vậy chúng
ta nhất định phải cho bọn họ một bài học nhớ đời!”

“Nhị trường lão!”

Tạ Toàn im lặng một lát rồi nói: “Nhà họ Tiền nay
đã khác xưa, cụ ông nhà họ Tiền đã là cao thủ Thần
cảnh, không thể xử như trước kia nữa”.

 

“Thần cảnh thì sao chứ? Chẳng lẽ Thanh Môn của
chúng ta không có Thần cảnh à?”, nhị trường lão
quát.

Dù có thế nào lão ta cũng không nuốt trôi cơn tức
này, cháu rề của lão ta bị đả thương ngay trước cửa
trụ sở chính của Thanh Môn, còn ð trước mặt biết
bao nhiêu người, nếu truyền ra ngoài, thể diện của
lão ta cũng mất hết.

Thù này nhất định phải báo!

Ngoài cửa trụ sở chính của Thanh Môn.

Tạ Phong cười khồ nhìn ông Hồ: “Anh Hồ, anh
đừng làm khó em nữa, chúng ta đi lên trước nhé,
chuyện này Thanh Môn của em nhất định sẽ giải

thích rõ ràng với anh, anh thấy thế nào”.
Ông Hồ đưa mắt nhìn về phía Liễu Thanh Ti, lần
này người bị sỉ nhục là Liễu Thanh Tỉ và bạn của chị
ta, ông ấy cũng không thề quyết định thay Liễu
Thanh Ti. Nếu Liễu Thanh Tỉ không hài lòng, ông ấy
không tiếc điều động tất cả thế lực ð Nam Dương đấu
với Thanh Môn, tuy biết đó chỉ là lấy trứng chọi đá.

Tạ Phong tỏ vẻ ngạc nhiên, vốn tường rằng cô gái
xinh đẹp này chỉ là con cháu của Hồ Bất Quy, bây giờ
xem ra cô gái này cũng là một nhân vật quan trọng ð
nhà họ Tiền, nếu không Hồ Bất Quy cũng sẽ không
có thái độ như thế.

“Thưa cô, cô thấy thế nào?”

Tạ Phong khom người hỏi Liễu Thanh Ti.

“Người này và Chu Phong nói năng lỗ mãng, các
người phải cho chúng tôi một lời giải thích rõ ràng!”,
Liễu Thanh T¡ chỉ vào Nghỉ trượng đang yếu ớt ngồi
dưới đất, lạnh nhạt nói.

“Yên tâm, những con sâu làm rầu nồi canh như
thế, Thanh Môn chúng tôi chắc chắn sẽ không giữ
lại”.

Tạ Phong lạnh nhạt nói.

Nghỉ trượng của Thanh Môn này là người của phe

nhị trường lão, tiện tay xử lý thì thế nào chứ.

“Vậy được, dẫn chúng tôi đi gặp Môn chủ của các
người đi!”

Liễu Thanh Tỉ nhìn thoáng qua Lâm Ẩn, sau đó hờ
hững nói.

“Mời cô và anh Hồ đi theo tôi”.

Tạ Phong gật đầu, dặn dò đệ từ của Thanh Môn
đẳng sau: “Dẫn ông ta đến địa lao đợi xử lý”.

“Vâng!”

Hai đệ tử Thanh Môn vội vàng kéo Nghỉ trượng
đang tái mặt xuống.

Khi Tạ Phong dẫn nhóm người Lâm Ẩn đi đến lầu
bốn, các võ giả đang tập trung ở đây đều nhìn về
phía bọn họ, trong mắt mang theo ý châm chọc. Tuy
khi nãy bọn họ không nghe thấy cuộc nói chuyện của
Môn chủ và nhị trường lão Thanh Môn, nhưng chắc là
có liên quan đến mấy người này.

Chu Phong ngồi bên cạnh Bành Trình căm hận
nhìn Cồ Nguyên, chỉ vào anh ta nhỏ giọng nói: “Ông
nội, là cậu ta đả thương cháu đó ạ!”

“Vô dụng!”

Bành Trình hừ lạnh một tiếng nói: “Ngay cả một
người trẻ tuổi hơn cũng đánh không lại, không biết
cháu gái tôi coi trọng cháu chỗ nào nữa!”

Sau đó, Bành Trình nói với La Quyền: “La Quyền,
cậu đi xử lý chuyện này đi, một nhà họ Tiền mà thôi,
chẳng là cái thà gì cả, dám ra tay với cháu rề của tôi
ngay trước cửa Thanh Môn, kết cục của bọn họ đã
được định sẵn rồi”.

“Nhưng bên phía Môn chủ Tạ thì phải làm sao ạ?”,
La Quyền hơi chẩn chừ, khi nãy ông ta cũng thấy thái
độ của Tạ Toàn, đắc tội nhà họ Tiền không sao hết,
nhưng đắc tội Môn chủ của Thanh Môn, sao ông ta
còn lăn lộn ðở Nam Dương được nữa chứ.

“Khoảng thời gian trước cụ ông nhà họ Tạ bị
thương nặng, bây giờ vẫn còn đang bế quan!”

Nhị trường lão híp mắt lại, nói một câu đầy hàm ý.

La Quyền thầm run rầy, ông ta có quan hệ tốt với
phe của nhị trường lão, đương nhiên biết quan hệ của
phe nhị trường lão và phe nhà họ Tạ, tuy không thể
nói là như nước với lửa, nhưng giữa hai bên vẫn luôn
tồn tại cạnh tranh.

Nhưng vì sự tồn tại của cụ ông Tạ Viễn nên nhà

họ Tạ vẫn luôn chèn ép nhị trường lão, chẳng lẽ bây
giờ vì Tạ Viễn bị thương, phe của bọn họ nhìn thấy cơ
hội rồi sao?

Có nghĩa lần này ông ta bị xem như súng, đáng
tiếc ông ta cũng hết cách, nếu không nhờ phe của
nhị trường lão, chắc ngay cả tài nguyên đề thăng lên
trên bảng Thiên ông ta cũng không có.

Nghĩ vậy, La Quyền cũng không do dự nữa, đứng
phắt dậy, khí thế trên người bùng nồ, quát to với Cổ
Nguyên:

“Nhóc con, khi nãy cậu không biết điều đả thương
đệ tử của tôi, hôm nay dù các người là người của nhà
nào cũng phải cho tôi một lời giải thích!”

“Láo xược!”

Hồ Bất Quy quát to một tiếng, chắn trước mặt mọi
ngưỡi lạnh lùng nói: “La Quyền, tôi còn chưa tính sồ
với ông đâu, đệ tử ông dám vô lễ với cô chủ nhà tôi,
bây giờ đưa đệ tử ông ra đây, chuyện này coi như bỏ
qua, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo!”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK