Mục lục
Chàng Rể Cực Phẩm A Hào Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 442: Gây nhiễu loạn trật tự tài chính?

Hội thương mại Cảng Thành, tòa nhà trụ sở chính.

Từng chiếc xe thương vụ màu đen đỗ ở bên ngoài tòa nhà, bên cạnh là một hàng đàn ông mặc đồ bình thường đang đứng với vẻ mặt nghiêm túc, cả đoàn người xếp thành hai hàng tạo thành một đường đi đặc biệt.

Một chiếc Bentley màu đen chậm rãi chạy qua đường đi được bảo vệ riêng kia, sau đó có một người đàn ông nước ngoài có vóc dáng đô con bước xuống, thuần thục kéo mở cửa xe.

Một anh thanh niên trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng, vẻ mặt lạnh lùng bước xuống xe, đi lướt qua đoàn người rồi tiến vào tòa nhà trụ sở chính.

Bên trong tòa nhà trụ sở chính, trước cửa sảnh tiếp đón, có hơn mười người đàn ông mặc đồ thường cùng với vài nhân viên thương vụ đeo kính đen đang đứng thành đoàn.

Trong phòng tiếp khách, Sở Hùng Sơn đang ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm túc, phía sau là hai vệ sĩ riêng.

Trước mặt ông ấy có hai người đàn ông trung niên, vẻ mặt trông rất uy nghiêm.

“Tổng giám đốc Sở, sếp Lâm của các người vẫn chưa đến sao? Đang ép chúng tôi dùng quyền hạn của mình để gọi điện báo cậu ta đến à?”, một người đàn ông trung niên có khuôn mặt rất thô kệch nói với giọng nặng nề.

“Phải biết rằng bây giờ tôi đã bỏ xuống thân phận của mình, dùng tư cách cá nhân đến đây thương lượng với cậu ta”.

“Nếu bắt tôi đứng ra với danh nghĩa lực lượng vũ an thì e là cậu ta không có kết cục tốt đẹp đâu!”.

Sở Hùng Sơn chau mày lại, nói: “Cục trưởng Tào, sếp Lâm đang trêи đường đến rồi, ông kiên nhẫn chờ thêm lát nữa đi”.

Hai người đàn ông trung niên trước mắt này, một là cục trưởng Tào của cục vũ an Cảng Thành, một là cục trưởng La của cục kinh tế Cảng Thành.

Tuy Sở Hùng Sơn khá bực mình, nhưng vẫn phải nể mặt hai người này.

“Chúng tôi chỉ chờ thêm ba phút”, cục trưởng La lạnh lùng lên tiếng, nhìn đồng hồ trêи cổ tay: “Nếu hết ba phút, Lâm Ẩn còn chưa tới thì chúng tôi sẽ phong tỏa trụ sở chính hội thương mại này, tiến hành tra khám thu thập chứng cứ”.

“Đến lúc đó, tổng giám đốc Sở à, ông phải phối hợp với chúng tôi, giao ra tất cả tư liệu kinh doanh được bảo mật”, cục trưởng La nói với giọng âm trầm.

Ánh mắt của Sở Hùng Sơn lấp loé, nhìn chằm chằm vào cục trưởng La một cách lạnh lùng, trêи mặt hiện lên một tia giận dữ.

Tổng hội thương mại của Cảng Thành bây giờ đã nằm gọn trong lòng bàn tay của ông ấy và Lâm Ẩn.

Tư liệu kinh doanh được bảo mật trong tòa nhà trụ sở chính có dính dáng đến rất nhiều bí mật thương mại khác, sao có thể dễ dàng giao ra cho người ta được?

Chứ đừng nói chi đến sau lưng cục trưởng La và cục trưởng Tào lại có bóng dáng của Quý Trọng Sơn.

Nếu thật sự để hai người này xông vào, ông ấy cũng chẳng còn mặt mũi nào hợp tác với Lâm Ẩn, cùng nhau chia sẻ giới kinh doanh ở Cảng Thành nữa rồi.

“Hai vị đây có phải đã làm việc quá mức qua loa rồi không? Trụ sở chính của hội thương mại liên quan đến toàn bộ giới kinh doanh ở Cảng Thành, vinh nhục thịnh suy của cả giới tài chính ở đây, các người bảo muốn tra khám là tra khám được ngay à?”, Sở Hùng Sơn lạnh lùng bật ngược lại.

Cục trưởng La ung dung đáp: “Tổng giám đốc Sở này, không phải chúng tôi không nể mặt ông. Mà là sếp Lâm của các ông, tức cái cậu Lâm Ẩm kia đã gây nhiễu loạn trật tự tài chính ở Cảng Thành này, khiến thị trường phải xáo trộn”.

“Không phải tôi nhằm vào sếp Lâm của các ông, mà là do tôi nhận được báo cáo của người khác nên mới đến điều tra một phen. Hơn nữa, sếp Lâm của các ông quả thật có rất nhiều hành vi trái với quy tắc”.

“Trong tay tôi đã có một phần chứng cứ ở đây, đủ để chứng minh Lâm Ẩn góp vốn phi pháp ở Cảng Thành, lũng đoạn thị trường thương mại. Dựa theo luật kinh tế là đã có thể phạt hành chính, khiến cậu ta phải táng gia bại sản”.

Cục trưởng La hững hờ nói một mạch dài, cục trưởng Tào cũng nhanh chóng tiếp lời: “Đúng vậy đấy, chúng tôi chỉ lo có ảnh hưởng xấu nên mới tự mình đến đây điều tra cho rõ ràng. Nếu chúng tôi mà không khách sáo, thật sự quyết tâm mạnh tay, thì bây giờ đã niêm phong tất cả tập đoàn, đóng băng lại toàn bộ tài sản của sếp Lâm các ông ở Cảng Thành rồi!”

Hai người một tung một hứng, nói rất hùng hồn khí thế.

Sở Hùng Sơn nghiêm mặt lại, trước khi Lâm Ẩn đến, ông ấy không dám tùy tiện đưa ra một quyết định nào cả, dù sao trong lần hợp tác này, Lâm Ẩn mới là ông lớn nhất.

“Thật không? Có người báo cáo tôi à? Là ai thế?”.

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng trẻ tuổi vang lên từ ngoài phòng tiếp khách.

Lâm Ẩn dẫn Hades và Chris đi vào.

Anh nhìn cục trưởng La và cục trưởng Tào với vẻ mặt không cảm xúc.

“Người báo cáo là Quý Trọng Sơn à? Hắn phái hai người các ông đến đây?”.

Lâm Ẩn kéo ghế tựa ra rồi thản nhiên ngồi xuống, nhìn về phía hai người kia rồi ung dung lên tiếng.

“Cậu là Lâm Ẩn?”, cục trưởng Tào đánh giá Lâm Ẩn một lượt, rồi hơi híp mắt lại.

“Nói bậy!”, sắc mặt của cục trưởng La trở nên tức giận, phản bác lại: “Chúng tôi làm việc mà sao lại thành được Quý Trọng Sơn phái đến? Nói chung, chúng tôi nhận được rất nhiều báo cáo từ những người dân đang sốt sắng trong thành phố!”.

“Vậy thì lấy chứng cứ ra đi. Tôi đến Cảng Thành, tất cả hoạt động thương nghiệp đều tiến hành rất bình thường, không biết các người rút ra kết luận từ đâu mà bảo tôi gây nhiễu loạn trật tự tài chính?”, Lâm Ẩn lạnh lùng chất vấn.

Cục trưởng La của cục kinh tế này, vốn là người ngồi không ăn bám.

Quý Trọng Sơn hô mưa gọi gió nhiều năm ở Cảng Thành như vậy, hắn điên cuồng đầu tư kiếm trác, trắng trợn ôm tiền về tay, rành rành độc quyền cả giới kinh doanh, mà chẳng thấy ông ta làm gì.

Còn anh thu mua vài công ty một cách ngay thẳng, thế mà lại thành tội gây nhiễu loạn trật tự tài chính?

Chẳng lẽ nghĩ anh là quả hồng mềm dễ nắn?

“Lâm Ẩn, cậu ngoan ngoãn nghe lời cho tôi, bây giờ tôi đang rà soát vấn đề của cậu!”, cục trưởng La nói với sắc mặt hơi tái vì giận: “Cậu đừng nghĩ chúng tôi không trị nổi cậu! Cậu kinh doanh ở Cảng Thành thì phải tuân theo quy tắc ở Cảng Thành!”.

“Cậu cưỡng chế chiếm đoạt tập đoàn Latinh ở Cảng Thành, đồng thời phá giá cổ phiếu trêи thị trường chứng khoán với mưu đồ xấu xa, khiến thị trường chứng khoán bị rối loạn!”, cục trưởng La lạnh lùng nói tiếp: “Những thứ này tôi đều có chứng cứ”.

“Vậy ông có thể tìm người của tập đoàn Latinh mà đối chiếu thử, hỏi xem họ có ý kiến gì không?”, Lâm Ẩn chậm rãi nói, nhận lấy một tách hồng trà từ tay Chris, khẽ hớp một ngụm rồi tiếp tục: “Còn thị trường chứng khoán ở Cảng Thành, ông có chắc là thị trường bị rối loạn không? Hay là quyền khống chế thị tường chứng khoán của Quý Trọng Sơn bị rối loạn, nên các người mới cảm thấy lo lắng?”.

“Cậu!”, cục trưởng La giận tía mặt, bị câu hỏi ngược của Lâm Ẩn chọc cho phát hỏa.

Vốn dĩ ông ta định đến đây để ra oai phủ đầu với Lâm Ẩn, kết quả lại bị Lâm Ẩn bật lại đến mức không nói thành lời.

“Cậu Lâm, cậu đừng có kiêu ngạo quá!”, cục trưởng Tào lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Ẩn: “Hành động của cậu trong giới kinh doanh, sớm muộn gì cục kinh tế cũng điều tra rõ ràng cả thôi! Bây giờ, tôi sẽ nói cho cậu một vấn đề nghiêm trọng hơn”.

“Tại sao tổng hội thương mại Cảng Thành lại bỗng lật đổ vị trí hội trưởng của ông Quý, mời cậu giải thích cho rõ ràng”.

“Trong đây có phải là vì cậu giam giữ trái phép, đồng thời uy hϊế͙p͙ sự an toàn của người nhà các thành viên trong hội thương mại?”

“Tôi đã nhận được báo cáo, tố cậu giam cầm trái phép các thành viên trong hội thương mại, nhiều ngày qua, các thành viên trong hội chẳng thấy ai lộ diện ở Cảng Thành cả!”.

“Tôi có thể nói cho cậu biết, Cảng Thành là nơi tuân thủ pháp luật nghiêm ngặt! Không phải là nơi cậu muốn làm gì thì làm!”, cục trưởng Tào chất vấn với khí thế hùng hổ, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Ẩn.

Lâm Ẩn đặt tách trà xuống, lắc đầu cười bảo: “Sao nào? Vị trí hội trưởng hội thương mại Cảng Thành chỉ có thể là Quý Trọng Sơn ngồi vào thôi à? Người khác không ngồi được?”.

“Tôi cũng là người tuân thủ pháp luật”, Lâm Ẩn nói: “Các người có vu khống cũng không được bôi nhọ người khác như thế!”.

“Các ông nhớ cho kỹ, mỗi tiếng nói mỗi cử động của hai người đều đại diện cho cục kinh tế và cục vũ an!”.

Nghe thế, cục trưởng Tào nổi lửa giận, nói với giọng lạnh lùng: “Được thôi, vậy tôi lấy chứng cứ ra cho cậu! Các thành viên hội thương mại có phải bị cậu nhốt trong tòa nhà trụ sở chính đúng không? Bây giwof tôi sẽ đi tra khám toàn bộ tòa nhà, tìm bọn họ ra làm chứng ngay mặt cho cậu xem!”.

“Được thôi, ông có thể bảo thành viên của hội thương mại đến đây đối chiếu thứ”, Lâm Ẩn ung dung nói: “Bây giờ tôi sẽ triệu tập tất cả thành viên đến đây, vừa khéo họ cũng đều đang ở tòa nhà trụ sở chính, không phiền các ông lục soát đâu”.

“Nhưng mà!”, Lâm Ẩn đưa con ngươi lạnh giá nhìn về phía cục trưởng Tào: “Nếu chuyện không như ông nói, vậy ông định giải thích với tôi thế nào đây?”.

Cục trưởng Tào biến sắc, cảm nhận được ý lạnh bỗng dưng xuất hiện, trong lòng không khỏi phải run lên một cái.

“Tất nhiên tôi sẽ điều tra cho rõ chân tướng sự việc, nếu là do tôi hiểu lầm, tôi sẽ xin lỗi trực tiếp với cậu!”, cục trưởng Tào hùng hồn nói: “Nhưng nếu để tôi tra ra tin gì xấu, thế thì Lâm Ẩn, hôm nay cậu nhất định phải theo tôi đến cục vũ an một chuyến!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK