Chương 87: Tát liên tục
“Ối? Cô chủ, chuyện này không hay lắm đâu, đây là nhà họ Trương, nhà mẹ đẻ tôi.” Trương Hồng Ngọc mặt tái mét, không ngờ Vương Hồng Lăng sẽ tức giận như vậy, còn muốn tát mình trước mặt đám đông.
Dù bà ta được gả vào nhà họ Nhà họ Vương, nhưng căn bản không hề thân thiết với Vương Hồng Lăng, chưa nói với nhau được bao nhiêu câu. Bà ta cũng từng nghe nói cô ta tính tình nóng nảy, ở nhà họ Vương ,từ trêи xuống dưới, không có một ai dám đắc tội Vương Hồng Lăng!
“Bà nghe không hiểu à? Bảo bà chìa mặt ra đây.” Vương Hồng Lăng lạnh lùng nói, khí thế bức người.
Sắc mặt Trương Hồng Ngọc rất khó coi, cầu tình bảo: “Cô chủ, dù thế nào tôi cũng là thím của cô, cô làm như vậy, cụ nhà mà biết được thì sẽ không vui vẻ gì. Tôi chỉ là vô ý phạm lỗi, đợi khi trở về nhà họ Nhà họ Vươngtôi sẽ đến tận cửa xin lỗi cô .”
“Bà lấy cụ nội ra uy hϊế͙p͙ tôi?” Nét mặt Vương Hồng Lăng lộ ra thần sắc vô cùng khinh bỉ: “Địa vị của bà tại nhà họ Vương là gì, trong lòng bà không rõ sao? Bà có thể nói chuyện với cụ nội sao? Bà gả vào nhà họ Vương nhiều năm như vậy, ngoài việc cả ngày nghĩ cách moi móc tiền của nhà họ Vương cùng Vương Trung ra, có làm gì cống hiến cho nhà họ Vương chưa?”
“Bà cùng Vương Trung căn bản chính là nỗi nhục của nhà họ Vương, bà biết không? Vương Trung hơn bốn mươi tuổi rồi, phí sinh hoạt còn tìm cụ nội bòn rút, xu nịnh Vương Quốc Khang lấy chút tiền, sau đó ở bên ngoài mượn danh nhà họ Vương cả ngày chơi bời với phụ nữ, còn nuôi cả con trai riêng. Bà thì sao, ngoài kia có bao nhiêu mối gian tình bị phát hiện rồi? Vì việc bà ngoại tình mà cụ nội đã bao nhiêu lần muốn đuổi bà ra khỏi cửa? Bà còn còn mặt mũi nhắc đến ông ấy!”
Vương Hồng Lăng chỉ thẳng vào mũi Trương Hồng Ngọc tức giận chửi bới.
Trương Hồng Ngọc cúi thấp đầu, thẹn đỏ mặt, không dám nói gì.
Vương Hồng Lăng lại có thể lấy chuyện xấu của bà ta và Vương Trung ra mắng trước mặt họ, còn mắng trước mặt nhà mẹ mình, vô cùng mất mặt, hận không tìm được một kẽ hở trêи đất để chui đầu vào.
Thực ra những điều Vương Hồng Lăng nói đều là thật, bà ta dùng cái danh người của nhà họ Vương để lăn lộn trong giới thế gia rất thuận lợi, giả vờ đoàng hoàng đứng đắn. Trước mặt người nhà họ Trương càng là sống xa xỉ vô độ, tranh đủ thể diện. Mà trêи thực tế, trong nội bộ nhà họ Vương, ngay cả con cháu cũng coi thường bà ta và Vương Trung……
Trong phút chốc, đến cả Trương Hồng Quân và Trương Hồng Hiên đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn Trương Hồng Ngọc, Trương Hồng Ngọc suốt ngày khoe khoang, nói bản thân vô cùng có địa vị quyền thế ở nhà họ Vương, kết quả lại là như vậy.
“Đừng thử thách sự nhẫn nại của tôi, tôi cho bà một cơ hội cuối cùng.” Vương Hồng Lăng lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Hồng Ngọc: “Chìa mặt ra đây.”
Trương Hồng Ngọc mặt như tro tàn, vô cùng lúng túng xấu hổ, bà ta không dám ngỗ ngược với Vương Hồng Lăng, với địa vị của Vương Hồng Lăng tại nhà họ Vương, là đứa cháu gái mà cụ nhàsủng ái nhất, cô ta tùy tiện dùng cách nào cũng có thể đuổi bà ta ra khỏi nhà họ Vương.
Càng đừng nói tới nếu cụ nhà mất đi, chỗ dựa duy nhất của bà ta và Vương Trung chính là Vương Quốc Khang. Nhưng ngay cả Vương Quốc Khang, cũng không thể vì bọn họ mà đắc tội với Vương Hồng Lăng cùng Vương Thừa Kiền.
“Xin lỗi! Cô chủ, tôi biết sai rồi! Việc này cô nhất định đừng để trong lòng, đừng trách tội tôi.” Trương Hồng Ngọc miễn cưỡng chống đỡ, gương mặt tươi cười nói.
Dứt lời, liền đưa mặt ra.
Chát!
Vương Hồng Lăng không hề do dự, một bàn tay ngoan độc vung tới, tát vang cả tiếng.
Ngay tại trận, một dấu năm ngón tay đỏ tươi hằn trêи gương mặt Trương Hồng Ngọc.
Nước mắt Trương Hồng Ngọc gần như trào ra, tay che vết bỏng rát trêи mặt.
“Bỏ tay ra, chìa mặt ra lần nữa!” Cơn giận giữ của Vương Hồng Lăng hiển nhiên vẫn chưa tan.
“Hả?” Trương Hồng Ngọc vô cùng cay đắng: “Cô chủ, tôi xin cô, tha thứ cho tôi lần này đi.”
“Sao?”
Vương Hồng Lăng lạnh lùng trừng mắt, Trương Hồng Ngọc mặc dù rất không muốn, nhưng vẫn ngoan ngoãn thả tay xuống, đưa mặt ra.
Chát!
Chát chát!
Chát chát!
Vương Hồng Lăng phát tiết hết tất cả bực tức trong lòng ra, liên tục tát mười mấy cái, đánh đến nỗi mặt của Trương Hồng Ngọc sưng phù, nước mắt nước mũi đều chảy xuống.
“Hừ!” Vương Hồng Lăng hừ một tiếng, dường như đã đánh vừa ý rồi: “Trương Hồng Ngọc, tôi nói cho bà biết, nếu tôi còn nghe được bà nói nhảm gì khác, tôi sẽ phế bà!”
Hôm nay cô ta đúng là ôm một bụng tức không có chỗ phát tiết, đã biến thành thùng thuốc nổ rồi. Vốn dĩ chỉ muốn đến tìm Lâm Ẩn, chờ Lâm Ẩn bị đuổi khỏi nhà họ Trương, bản thân sẽ lập tức cho Lâm Ẩn vị trí giám đốc của tập đoàn Minh Nhân, khiến anh cảm động.
Kết quả vừa đến đã bị mẹ vợ của Lâm Ẩn chọc điên một phen, sau đó lại nghe được mấy lời nói nhảm của Trương Hồng Ngọc, thoáng chốc như châm ngòi cho thuốc nổ, cả người sắp nổ tung vì tức giận.
Nhưng nguyên nhân chủ yếu làm cho tâm trạng của Vương Hồng Lăng bùng nổ chính là Lâm Ẩn không mặn mà, không cảm kϊƈɦ gì với cô ta, lại còn biểu hiện bản thân rất thích Trương Kỳ Mạt trước mặt cô ta nữa chứ.
“Cô chủ, tôi tuyệt đối sẽ không nói lung tung nữa, cô cũng đừng tìm tôi gây rắc rối nữa.” Trương Hồng Ngọc khổ sở cầu xin. Chỉ sợ trở về nhà họ Vương lại bị Vương Hồng Lăng chỉnh đến phải cút ra khỏi cửa thế gia, vậy tất cả liền chấm dứt!
Vương Hồng Lăng giễu cợt, lạnh lùng đáp: “Trương Hồng Ngọc, bây giờ bà phải dẹp yên chuyện này cho tôi, còn phải xin lỗi nhận sai với tôi và Lâm Ẩn, thừa nhận mình ti tiện!”
“Ngoài ra, còn Trương Hồng Quân cùng Trương Hồng Hiên, nghe nói hai người các người vẫn luôn nói Lâm Ẩn ở bên ngoài lêu lỏng với phụ nữ, còn rêu rao khắp nơi về chuyện này, các người chính là đang sỉ nhục tôi! Hai người hôm nay nhất định phải cho tôi một lời giải thích, phải xin lỗi nhận sai chung với Trương Hồng Ngọc!”
Trương Hồng Hiên cùng Trương Hồng Quân giương mắt nhìn nhau, đều là khuôn mặt đau khổ, sắc mặt vô cùng khó coi.
Hai người họ vẫn luôn trắng trợn loan tin chuyện Lâm Ẩn chơi bời phụ nữ bên ngoài, , bôi nhọ anh, lấy cớ để đuổi Lâm Ẩn. Nhưng ngàn lần không ngờ tới, người phụ nữ cùng làm xằng làm bậy với tên vô dụng Lâm Ẩn này lại là Vương Hồng Lăng – cô cả của nhà họ Vương.
Trong lòng Trương Hồng Hiên và Trương Hồng Quân phẫn hận không ngừng, kế hoạch hôm nay tất cả đều vô ích, không thể đuổi Lâm Ẩn đi đã đành, còn phải xin lỗi anh nữa.
Địa vị của Vương Hồng Lăng này ở nhà họ Vương còn cao hơn Vương Tử Văn, lại còn tức giận như vậy, hai người họ làm sao mà còn dám kiêu ngạo trước mặt cô ta.
Trương Hồng Ngọc nhìn Lâm Ẩn, sắc mặt vô cùng lúng túng, cúi đầu nói: “Cô chủ, xin lỗi! Lâm Ẩn, xin lỗi! Tôi thừa nhận mồm tôi ti tiện, là tôi ăn nói hồ đồ, tôi ti tiện, đáng đánh.”
“Cô Vương, tất cả đều là hiểu lầm, thực sự xin lỗi. Lâm Ẩn, vô cùng xin lỗi, là lỗi của bác, hiểu lầm cháu. Đây đều là tin nhầm lời của bác hai hai Kỳ Mạt!” Trương Hồng Quân nghiêm mặt nói, cũng thấy tình hình không ổn lắm nên phải lập tức học cách cúi đầu.
“Ngoài ý muốn, hoàn toàn là ngoài ý muốn, cô Vương, vô cùng xin lỗi! Lâm Ẩn, đây thực sự là, ấy, bác cả trách lầm cháu rồi.” Trương Hồng Quân vội vàng nói: “Bác có chỗ sai, những việc này không có điều tra rõ ràng, lại để cho Trương Hồng Ngọc sinh sự bịa đặt tin đồn!”