Chương 1320: Giáo tổ bỏ mìdft
Vào lúc Lâm Thiên Lạc lùi về sau, giáo tồ của ngoại vực lập tức ra tay.
Trong bầu trời có ngôi sao lớn chuyền động, ầm ầm vang dội, cam tuyển dưới chân không ngừng cuộn trào, trong hư không mọc đầy kim liên, kèm với quy tắc chỉ lực.
Dị tượng đột ngột xuất hiện theo cử động của giáo tổ ngoại vcự, khiến người ta sợ hãi!
“Không ngờ thiên vực Tiều Đông vẫn còn có huyết mạch Nhân Hoàng, không thề đề ngươi được sống!”
Giáo tổ ngoại vực lạnh lùng nói, bàn tay khổng lồ về phía Lâm Thiên Lạc.
“Vậy sao?”
Sau một tiếng hừ lạnh, chim đại bàng vàng hành động, người biến thành một tia sáng vàng chói mắt bắn về phía giáo tổ ngoại vực.
Chuyện này diễn ra quá bất ngờ, ngay cả giáo tổ ngoại vực cũng không đoán trước được.
Hai người đánh nhau vô cùng khí thế, chấn động cà tỉnh không.
Rất rõ ràng hai người đều là cao thủ giáo tổ, vô cùng mạnh mẽ, chấn động thiên địa.
Phụt!
Giáo tổ kia của ngoại vực bị thương, mấy giọt máu bắn ra từ trước ngực, rơi xuống phá hủy mấy ngôi sao, khiến mặt đất nứt ra, dung nham tuôn trào.
Điều này thật sự khiến lòng người khiếp Sợ, chỉ mấy giọt máu đã hủy diệt mấy ngôi sao, cũng may chiến trường nằm ở tinh vực không người, nếu không không biết có bao.
nhiêu sinh linh sẽ chết vì mấy giọt máu này nữa.
“Kim Thiên Bằng, ngươi vẫn chưa chết ư!”, giáo tổ ngoại vực lạnh lùng nói.
Lão ta vẫn bình tĩnh khí phách như trước, khiến người ta thán phục, rõ ràng bị chim đại bàng đánh lén, đã bị thương không nhẹ, nhưng vẫn lạnh lùng và bình tĩnh như cũ, không hề hốt hoảng.
“Kim Thiên Bằng?”
Trong bóng tối vang lên mấy tiếng hô ngạc nhiên.
Trăm năm trước Kim Thiên Bằng bị mấy vị giáo tổ liên thủ tập kích ð ngoại vực, bị đuổi tới một vùng hỗn độn ở sâu trong tinh hải vô tận, vốn tường rằng Kim Thiên Bằng đã chết, không ngờ lúc này lại xuất hiện.
Hơn nữa có lẽ thực lực còn có tiến vượt bậc.
Kim Thiên Bằng lúc này có máu tóc dài màu vàng xõa tung, đôi mắt lạnh lùng, khuôn mặt anh tuấn như dao khắc, thân thể thon dài mạnh mẽ, người khoác áo giáp màu vàng, hiến thần!
giống như một vị Ông ta huyết khí cuồn cuộn, ảnh hưởng đến càn khôn.
Trong tinh hải vô tận có hành tinh bị lay động, thậm chí nhật nguyệt cũng đang cộng.
hường, khế rung lên.
Nếu không nhờ có sự bảo vệ của Kim Thiên Bằng, Lâm Thiên Lạc tin chắc chắn mình sẽ rất khó chịu, khó mà chịu được áp.
lực khôgn gì sánh bằng này.
“Đây chính là sức mạnh của cấp bậc giáo tổ đã ư?” Lâm Thiên Lạc lầm bầm.
Cô cũng từng thấy mấy vị lão tổ của LorfØ?
tộc ð Long cung, dù không phải lão tồ thối kỳ đầu của Long tộc, nhưng cũng có thực lực.
Ấn Nhất cảnh trung kỳ, chỉ là bây giờ xem ra lão tổ kia cũng không bằng vị tiền bối trước mắt.
“Kim Thiên Bằng, ngày đó ngươi may mắn chạy thoát, hôm nay ngươi lại dám xuất hiện, đúng là tự chui đầu vào rọ”, giáo tổ ngoại vực lạnh lùng nói.
“Ta có chết hay không khó nói lắm, nhưng †a biết ngưỡi sẽ khó giữ được mạng đấy!”, Kim Thiên Bằng cất lời, tư thế oai hùng.
Ông ấy có sức mạnh không gì sánh bằng, lúc đôi mắt đóng mờ, hư không bị xé rách, sấm chớp rền vang, trên bầu trời có rất nhiều ngôi sao chấn động theo.
“Cháu đi trước đi”.
Kim Liên Bằng phất tay với Lâm Thiên Lạc, đưa cô lên trên một chiếc chiến hạm cách đó vạn dặm.
“Có cao thủ cấp bậc giáo tổ ra tay rồi”.
Người đã rút lui cũng thấy khiếp sợ, dù hai cao thủ cấp bậc giáo tổ mới vừa ra tay, nhưng chỉ khí thế đã khiến bọn họ không thờ nổi rồi.
“Vụt!”
Lúc này, mấy bóng người xuất hiện trong tỉnh hải vô tận, ai cũng là cao thủ Ẩn Nhất cảnh.
“Kim Thiên Bằng dám xuất hiện, giết ông ta trước!”
“Giết!”
Đây là lời nói của mấy người khác nhau, một khắc sau, âm thanh đã biến mất trong tỉnh hải, từ ba hướng khác nhau kết hợp với vị giáo tổ ban đầu bao vây lấy Kim Thiên Bằng.
Thấy cành này, lão tổ Hư Đạo cảnh của các thế lực lớn vẫn còn muốn ra tay cũng thay đổi sắc mặt.
“Kim Thiên Bằng, ngươi nên chết từ trăm năm trước rồi! giáo tổ dẫn đầu rống to một tiếng, đất rung núi chuyền, chòm sao tối màu. Một bàn tay xuất hiện, đánh về phía trước.
Lúc này, bầu trời mờ mịt, hỗn động bùng nổ, hơi thờ hủy diệt bao phủ khắp thiên địa.
“Ngươi không thoát được đâu, chúng ta sẽ đợi cao thủ bên phía các ngươi ra mặt!”
Giáo tổ ngoại vực lạnh nhạt nói.
Một tiếng keng vang lên, một thanh trường mâu màu máu xuất hiện trong tay lão ta, bổ về phía Kim Thiên Bằng.
“Vụt”
Lúc này, thiên địa tối sầm lại.
Vì lúc cây trường mâu này xuất hiện, mặt trời trên bầu trời lập tức nổ tung, bị hủy diệt trong nháy mắt.
Trong tinh hải vô tận có rất nhiều mặt trời, nhưng nơi này cũng chỉ có một, đã bị khí thế khi phóng ra ngoài của trường mâu làm nồ.
tung rồi.
Sức mạnh của giáo tổ, không thể đo lường.
“Vụt”
Sau lưng Kim Thiên Bằng xuất hiện một đôi cánh hư ảo màu vàng, dài đến mấy trăm nghìn dặm, như muốn chém đứt cả thiên địa, chém lên trên trường mâu màu máu.
Phụt!
Giáo tổ ngoại vực ho ra máu, vì trước đó lão ta đã bị Kim Thiên Bằng làm bị thương nặng, một đòn của Kim Thiên Bằng khi nãy.
dù chỉ làm mấy giọt máu rơi xuống, nhưng thương tích đã thấm sâu vào xương cốt của lão ta rồi.
Lần này, máu lão ta ho ra bay xuống, một giọt máu rơi vào ngoại vực, đánh xuyên qua mấy ngôi sao, làm bọn chúng nổ tung.
Các đó vạn dặm, vô số người trên chiến hạm nhìn thấy cảnh này đều không khỏi chấn động, thầm thấy lạnh lẽo, đây chính là giáo tổ đang giao thủ đó ư?
Để có thề giết chết giáo tổ ngoại vực với một đòn, Kim Thiên Bằng biến thành chùm sáng vàng bay về phía xa.
Mấy vị giáo tổ liên thủ chắc chắn sẽ có thủ đoạn ông ấy không biết đề giết chết ông ấy. Ông ấy tóc độ vô song, chỉ cần có thề chạy ra khỏi vòng vây của mấy người này, không ai có thể một mình đối phó với ông ấy cả.
Hai bên đều biết tình huống, ba người còn lại cũng ngăn không cho Kim Thiên Bằng rời đi.
“Kim Thiên Bằng, nếu đã đến thì cần gì phải đi? một giáo tồ ngoại vực ở phía sau la lên: “Trăm năm trước ngươi giết chết sư huynh ta, hôm nay chúng ta cũng nên chấm dứt mọi chuyện thôi”.
Cái gì?
Những người xem chiến thầm thấy giật mình, bọn họ cũng biết trăm năm trước ngoại vực xảy ra một trận chiến kinh thiên động.
địa, nhưng không ngỡ lại có cao thủ cấp bậc giáo tổ bỏ mình.
Ẩm!
Đột nhiên, một hơi thờ mênh mông ùn ùn kéo đến.
Người của thiên vực Tiểu Đông nhìn thấy, phía sau có một người ra tay, tay cảm một thanh trường kiếm màu đen đâm về phía trước, xuyên qua thời không, không gì cản nổi, sức mạnh vô địch.
Một tiếng nồ vang lên, thiên địa sụp đồ.
Thanh trường kiếm màu đen này quá đáng sợ, chém bầu trời ra làm hai nửa, mũi kiếm xuyên thùng bầu trời, có một vùng trời trong tỉnh không bị tối đi.
Kim Thiên Bằng tay bấm pháp ấn, đánh lên thanh trường kiếm màu đen này.
“Nơi này chính là nơi thích hợp đề chôn thây ngưới!, một giáo tổ của ngoại vực đã đến gần, lạnh lùng nói, “Chôn thây?”, một giáo tổ khác đáp trả: “Ta muốn biến ông ta thành tro bụi, trà thù cho sư huynh, đâu còn có cơ hội chôn thây?”
Mắt thấy bốn người vây quanh, Kim Thiên Bằng cũng dừng lại, chiến giáp màu vàng chiếu sáng cả một vùng trời, thân thề thon dài tráng kiện, khuôn mặt vô cùng anh tuấn.
Ông ấy không đi nữa mà nói: “Ta cũng đang muốn giết chết một hai giáo tổ, đề ngưỡi ngoại vực các ngươi biết đau đây!”
“Ngươi có thề giết aï?”, một người lạnh: lùng nói, ð cấp bậc này, người được gọi là giáo tổ đều có thực lực đứng đầu tỉnh hải vô tận, có lòng tin tuyệt đối.
Keng!
Lại một người khác chữa trường kiếm màu.
đen về phía trước, hơi thờ lạnh lẽo bao phủ, đại đạo quy tắc cuồn cuộn.
Người này có thực lực mạnh nhất trong bốn người, một người một kiếm đứng ở đó, lại có hơi thờ hủy thiên diệt địa, khiến tinh hải vô tận chấn động, không ngừng cuộn trào, khiến lòng người khiếp sợ.
Đến Ần Nhất cảnh đã không thề nói là ai dũng cảm hơn nữa, vì đã đi tới điểm cuối của tính hải vô tận, đứng trên cùng một độ cao.
nhìn xuống thế gian ròi.