Mục lục
Chàng Rể Cực Phẩm A Hào Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 501: Các người đang uy hϊế͙p͙ tôi à?

“Họ Từ kia, ông đang nói gì hả? Có phải ông điên rồi không?”, đội trưởng nổi giận trừng Từ Đàn Chu đang ngồi trêи xe lăn.

Còn dám kêu trưởng quan Lâm quỳ xuống với hắn ta?

Ăn gan hùm mật gấu rồi à?

Lâm Ẩn nhìn chằm chằm Từ Đàn Chu với ánh mắt sắc bén.

“Nhà họ Từ các ông là trắng trợn đến cửa uy hϊế͙p͙ tôi sao?”, Lâm Ẩn lạnh lùng nói: “Là ai đứng sau ủng hộ nhà họ Từ các người hả?”.

Lâm Ẩn có thể kết luận chỉ dựa vào thế lực của nhà họ Từ không thể nào đấu với mình được, càng khỏi nói tới chuyện ra tay với ông nội.

Chắc chắn có người ra sức ủng hộ sau lưng mới khiến bọn họ tự tin như thế.

“Ha hả, là ai quan trọng sao?”, Từ Đàn Chu cực kỳ đắc ý nói: “Tôi chỉ biết cụ nhà cậu gặp nguy hiểm đến tính mạng. Nếu cậu không muốn ông nội mình chết thì lập tức quỳ xuống cho tôi!”.

“Nếu cậu không muốn, tôi đảm bảo, ông nội cậu chắc chắn không sống qua ba ngày”, Từ Đàn Chu cay nghiệt nói: “Bạn tôi nói với bản lĩnh của cậu chắc chắn có thể kết luận ông nội mình trúng độc gì, vậy cậu cũng nên biết chỉ có người chế độc mới có thuốc giải của nó”.

“Nghe nói cậu có y thuật hơn người, không hề tầm thường. Nhưng lần này cậu cũng không dám chữa bệnh giúp ông nội mình đúng không? Thân thể của cụ Tề không chịu đựng nổi đâu”, Từ Đàn Chu ra vẻ khống chế hết tình hình trong tay, kiêu ngạo nói.

Đúng vậy, hắn ta cho rằng đã bấm trúng tử huyệt của Lâm Ẩn rồi.

Độc Tề Vấn Đỉnh trúng là ông Cung kia tự mình điều chế, không có thuốc giải.

Hắn ta không tin Lâm Ẩn có thể không quan tâm sống chết của ông nội mình mà cứng đối cứng với hắn ta.

“Ha”, Lâm Ẩn cười lạnh một tiếng: “Thì ra đây là niềm tin của ông, lấy tính mạng của ông nội ra uy hϊế͙p͙ tôi ư?”.

“Nếu không thì sao? Tôi là lấy tính mạng của cụ Tề ra uy hϊế͙p͙ cậu đấy, cậu có thể làm gì?”, Từ Đàn Chu đắc ý nói: “Cậu phải hiểu bây giờ là ai đang nắm quyền chủ động?”.

“Cậu Ẩn à, có phải cậu vẫn chưa hiểu rõ tình hình không? Cậu cho rằng mình thật sự thiên hạ vô địch ở thủ đô, không ai trị được cậu rồi à? Tôi có thể cho cậu biết, chuyện của ông nội cậu chỉ là cảnh cáo cậu thôi, nếu còn dám kiêu ngạo nữa thì cậu chết chắc!”, Từ Trường Phong kiêu căng cười lạnh.

Lâm Ẩn nở nụ cười lạnh lùng.

“Lâm Ẩn, cậu thế này là muốn nhờ vả tôi hay hù doạ tôi thế?”, Từ Đàn Chu quái gở nói: “Xem ra cậu không phục lắm nhỉ, không muốn quỳ xuống đúng không? Cũng phải, đường đường là cậu Ẩn của thủ đô, sau có thể rơi đến kết quả thê lương như vậy được?”.

“Ha ha ha ha ha! Lâm Ẩn, đọc cho kỹ nhé, đây là thư có người kêu tôi đưa cho cậu!”, Từ Đàn Chu cười như điên, đắc ý nói.

Dứt lời, hắn ta khoát tay, vệ sĩ bên cạnh lập tức ném một bức thư ra.

Lâm Ẩn giơ tay đón lấy bức thư.

Mở thư ra, bên trong có một tờ giấy có chữ viết ẩu.

“Gửi Lâm Ẩn quân, có lẽ cậu cũng đoán ra thân phận của tôi rồi, tôi là Cung Cửu. Lần trước tôi có nói chuyện với cậu ở nhà họ Ninh đấy”.

“Ông nội Tề Vấn Đỉnh của cậu là bị tôi bỏ độc. Nếu cậu muốn lấy được thuốc giải thì phải làm xong chuyện này”.

“Bỏ đi tất cả thế lực và sản nghiệp ở thủ đô, dẫn tất cả cấp dưới của cậu rời khỏi đây mãi mãi”.

“Theo tính toán của tôi, độc tính của ông nội cậu sẽ bộc phát vào ba ngày sau, chết không toàn thây. Nếu muốn thuốc giải thì làm theo lời tôi, sau đó tìm người nhà họ Từ hẹn tôi ra. Nếu cố chấp không nghe, người chết, cũng không chỉ mỗi ông nội cậu đâu”.

Đọc bức thư xong, Lâm Ẩn cười lạnh.

Quả nhiên là Cung Cửu thần bí đến từ nước Phù Tang kia.

Cũng chỉ ông ta có lòng dạ và kế hoạch kín đáo như thế thôi.

Đây là trắng trợn đe doạ.

Muốn mình vứt bỏ mọi thứ ở thủ đô, bỏ đi nền móng, sau đó xin ông ta cho thuốc giải?

“Sao hả Lâm Ẩn, cậu xem kỹ rồi chứ? nếu cậu còn muốn ngang bướng chống lại thì chẳng những ông nội cậu phải chết, mà cả cậu cũng khó thoát được! Thủ đô, cũng không phải nơi một mình cậu xưng hùng xưng bá!”, Từ Trường Phong cười lạnh.

“Cậu Ẩn, cậu còn muốn chần chừ suy nghĩ sao? Bây giờ cậu quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với tôi, tôi sẽ cầu xin ông Cung giúp cậu, có lẽ lúc cậu cút ra khỏi thủ đô vẫn còn lại chút thể diện đấy”, Từ Đàn Chu hung ác nói.

Hắn ta đã đợi cái ngày này lâu lắm rồi, cực kỳ muốn nhìn thấy Lâm Ẩn quỳ xuống dập đầu!

Sau khi bị Lâm Ẩn phế đi hai chân phải ngồi xe lăn, hắn ta từ một nhân vật làm mưa làm gió ở thủ đô trở thành người tàn tật, tâm trạng cũng không còn ổn định nữa, tinh thần cũng đã vặn vèo rồi.

Mục đích còn sống chỉ có một, đó chính là báo thù Lâm Ẩn!

Từ Trường Phong đứng bên cạnh cũng cười lạnh.

Lâm Ẩn làm con trai ông ta bị tàn phế chưa tính, còn khiến ông ta mất hết mặt mũi, mất hết uy nghiêm ở nhà họ Từ, lần này cuối cùng cũng lợi dụng được lúc Lâm Ẩn lâm vào cảnh khó khăn rồi!

“Các người đang uy hϊế͙p͙ tôi ư?”, Lâm Ẩn cười lạnh, xé nát lá thư trong tay.

“Đánh bọn họ tàn phế, đuổi về nhà họ Từ”.

Lâm Ẩn lạnh lùng ra lệnh.

Lập tức khiến Từ Đàn Chu và Từ Trường Phong sợ hãi, tỏ vẻ khó tin.

Bọn họ không ngờ Lâm Ẩn nói trở mặt là trở mặt, đây là không muốn nghe theo sao?

Chẳng lẽ anh không quan tâm đến sống chết của Tề Vấn Đỉnh ư?

Đội trưởng nghe thấy lệnh của Lâm Ẩn thì vặn vặn cổ, lạnh lùng đi về phía hai người.

Anh ta cực kỳ khó chịu với hai tên tay sai này, chỉ hận không thể lột da bọn họ, nhưng chuyện này liên quan đến sự an toàn của cụ Tề, anh ta cũng không dám quyết định thay trưởng quan Lâm.

“Lâm Ẩn! Cậu còn dám cho người đụng vào hai người chúng tôi á? Cậu muốn trơ mắt nhìn ông nội mình chết sao?”.

“Cậu phải hiểu rõ! Nếu cậu không cúi đầu với nhà họ Từ chúng tôi thì chắc chắn Tề Vấn Đỉnh sẽ phải chết! Hôm nay nếu cậu ra tay, chuyện này sẽ không còn cơ hội thương lượng nữa đâu! Không có thuốc giải của ông Cung, cho dù cậu có bản lĩnh cao cường cũng không cứu sống ông nội mình được đâu!”.

Từ Đàn Chu và Từ Trường Phong cực kỳ hoảng hốt, vội nói.

Nghe vậy, đội trưởng chần chừ nhìn về phía Lâm Ẩn.

“Ra tay”.

Lâm Ẩn bình tĩnh phun ra hai chữ lạnh như băng.

Bốp!

Ngay sau đó, đội trưởng xông lên như hổ dữ đánh một quyền khiến Từ Đàn Chu đang ngồi trêи xe lăn ngã xuống đất, sau đó xoay người tát lên mặt Từ Trường Phong, đánh đến ông ta cũng ngã xuống phun ra máu.

Sau đấy lại thuần thục quật đám vệ sĩ như đám ngốc được hai người dẫn đến lăn lộn run rẩy dưới đất.

“A! Rốt cuộc cậu… Cậu nghĩ cái gì vậy? Cậu điên rồi ư?”.

“Cậu nghĩ rằng chúng tôi đang hù doạ cậu sao? Cậu dám làm vậy, ông nội cậu sẽ chết chắc!”.

Từ Đàn Chu hoảng sợ kêu gào, vẫn cố gắng uy hϊế͙p͙ đe doạ bằng lời nói.

Bây giờ hắn ta chỉ có thể lấy tính mạng của Tề Vấn Đỉnh ra uy hϊế͙p͙ Lâm Ẩn mà thôi.

Nhưng hoàn toàn không ngờ Lâm Ẩn quyết đoán toàn nhẫn như thế, nói ra tay là ra tay, không hề do dự chút nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK