Mục lục
Chàng Rể Cực Phẩm A Hào Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 534: Nhìn cũng đẹp trai, tiếc rằng lại là hạng bám váy đàn bà

“Chị Lan, sao, sao chị lại ở đây?”.

Hứa Minh nhìn cô gái mặc váy dạ hội với vẻ vô cùng nghi ngờ, cô ta đang đưa tay ra hiệu bảo vệ không được làm bừa.

“Chị Lan, chị biết bọn họ à?”, Hứa Minh nghi ngờ hỏi, trong mắt lộ ra vẻ e dè.

Cô gái mặc váy dạ hội đi ra từ hội trường này có thân phận quá lớn.

Đâu chính là thiên kim tiểu thư của nhà họ Triệu ở thủ đô, Triệu Lan Nhi.

Dù Hứa Minh có xuất thân từ nhà họ Hứa, nhưng nếu so với Triệu Lan Nhi thì quả thật có sự chênh lệch đẳng cấp rất lớn.

Ở trong giới quyền quý ở thủ đô, Hứa Minh cùng lắm chỉ là công tử bột hạng nhất, nhưng Triệu Lan Nhi đây lại là dòng dõi con cháu quyền quý đẳng cấp nhất, giữa thân phận hai bọn họ kém nhau một khoảng thực lực rất lớn.

“Lan Lan, rốt cuộc cậu cũng tới rồi, tớ đợi cậu ở đây hơi bị lâu rồi đấy nhé. Suýt nữa đã bị người ta đuổi ra khỏi cửa”, Công Tôn Thu Vũ chào Triệu Lan Nhi, trêи mặt có chút không vui.

“Ôi Thu Vũ. Vừa nãy tớ bận quá, tín hiệu lại không ổn nên không bắt máy của cậu được, xin lỗi mà, tớ nào dám thất lễ với cậu. Lát nữa hai chị em chúng ta uống một ly nhé”, Triệu Lan Nhi mỉm cười chào lại.

Thấy dáng vẻ nhiệt tình chào hỏi nhau của Triệu Lan Nhi và Công Tôn Thu Vũ, Hứa Minh lập tức trắng bệch mặt lại.

Trong lòng anh ta đã hoảng loạn rồi.

Triệu Lan Nhi là nhân vật thế nào chứ, có thể khiến cô ta tiếp đón khách sáo như vậy, chắc chắn người đó có thân phận không thua kém gì!

“Chuyện này… Chị Lan, người, người này là ai thế”, Hứa Minh hỏi với vẻ căng thẳng.

“Hứa Minh, tôi thấy anh đang tìm chết đúng không! Đây chỉnh là Công Tôn Thu Vũ, là cô cả của nhà họ Công Tôn! Anh dám mắng cô ấy? Chịu một cái tát là may rồi, còn muốn kêu bảo vệ ra tay à?”, Triệu Lan Nhi nghiêm mặt mắng té tát một trận, dạy Hứa Minh như dạy con.

Theo tuổi tác, Hứa Minh lớn hơn Triệu Lan Nhi hai tuổi, nhưng thân phận lại chênh lệch nhau quá lớn, nên chỉ dám xưng Triệu Lan Nhi là chị.

“Hả? Cô cả nhà họ Công Tôn?”, Hứa Minh hoảng hốt, nhìn Công Tôn Thu Vũ với vẻ không dám tin.

“Nếu tôi không chạy đến kịp lúc, anh sẽ cho người đánh Thu Vũ ngay đúng không? Thế thì anh đi tìm cái chết thật rồi!”, Triệu Lan Nhi tức giận quát lớn: “Đừng có cả ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm, không có tương lai gì cả!”.

“Chị Lan dạy đúng lắm, xin lỗi, xin lỗi”, Hứa Minh liên tục cúi đầu xin lỗi, lại hoảng hốt nhìn sang Công Tôn Thu Vũ: “Cô Công Tôn, tôi sai rồi, tôi nói sai rồi!”.

Công Tôn Thu Vũ cười lạnh, chẳng thèm để ý đến thứ như Hứa Minh.

“Thu Vũ, cậu xem thử, đánh cũng đánh rồi, cậu nể mặt tớ nhé, cho qua chuyện này đi”, Triệu Lan Nhi nghiêm mặt nói: “Mẹ của Hứa Minh quả thật có quan hệ thân thích với nhà họ Triệu chúng tớ, nể mặt tớ nha, cậu thấy sao?”.

Công Tôn Thu Vũ không tỏ thái độ, chỉ nhìn về phía Lâm Ẩn.

“Có phải anh quên làm một chuyện rồi không?”, Lâm Ẩn lạnh lùng nhìn Hứa Minh, đanh giọng lại bảo.

“Cậu!”, Hứa Minh thấy vừa nhìn thấy thì bỗng bốc lửa giận lên, cố nhẫn nhịn ở trong lòng: “Cậu có tư cách gì mà lên mặt với ông. Tôi nể mặt cô Công Tôn đại tiểu thư, chứ chẳng cần đếm xỉa đếch gì đến mặt mũi của cậu đâu!”.

Bốp!

Còn chưa nói dứt lời, Lâm Ẩn đã xông lên đá một cái khiến anh ta ngã lăn quay,

Tiếp đó, anh lại nghiến đế giày lên mặt Hứa Minh.

“Ối! Á! Mày, thứ tạp chủng mày muốn làm gì!”.

Hứa Minh kêu rêи thảm thiết, cả khuôn mặt đã bị giẫm biến dạng, hai mắt vằn vện tơ máu, vẻ mặt trông rất không phục.

Lâm Ẩn đưa tay chỉ về phía Sở Sở.

“Xin, lỗi, cô, ấy”.

Vài chữ lạnh lùng buông xuống, bỗng chốc Hứa Minh cảm nhận được một luồng sát ý mạnh mẽ xông đến.

Triệu Lan Nhi đứng bên cạnh thấy thế cũng nhíu mày lại, cảm thấy Lâm Ẩn làm thế có hơi quá đáng, khiến cô ta mất mặt.

“Hứa Minh, xin lỗi!”, Triệu Lan Nhi đanh giọng lại.

Hứa Minh cúi đầu, nói với vẻ không quá cam lòng: “Xin, xin lỗi cô, vừa nãy là do tôi ăn nói ăn nói ngông cuồng”.

Bốp!

Lâm Ẩn lại nhấc chân lên đạp mạnh lên đầu Hứa Minh, khiến mặt mũi anh ta sưng vù.

“Còn nữa, quỳ ở đây cho tôi!”.

Hứa Minh hét lên như heo bị chọc tiết, cả người xụi lơ trêи mặt đất, run lẩy bẩy, trừng mắt oán độc nhìn Lâm Ẩn.

Cảnh tượng này khiến Triệu Lan Nhi phải nhíu chặt mày lại, vẻ mặt rất không thoải mái, muốn nói nhưng lại thôi.

Cô ta đã nói với Công Tôn Thu Vũ, nể mặt mình đi.

Vậy mà cô bạn Thu Vũ này lại lớn lối như thế, đúng là chẳng biết cách đối nhân xử thế gì sất!

“Anh Lâm, xong chưa, chúng ta đừng so đo với hạng bỉ ổi này, đi vào trước đã”, Sở Sở đứng ở bên lên tiếng.

Hai má Sở Sở đã ửng hồng, trong lòng rất cảm động, không ngờ Lâm Ẩn lại bênh vực và che chở cho cô ấy đến thế.

Đặc biệt là anh còn để ý mấy chi tiết nhỏ như vậy, Hứa Minh chỉ xin lỗi Thu Vũ, anh Lâm cố ý làm cho tới, để Hứa Minh đích thân xin lỗi mình.

Lâm Ẩn gật đầu, xoay người đi vào trong hội trường, không để ý đến Hứa Minh nữa.

“Lan Lan, chúng ta cũng đi vào thôi. Hai người này đều là bạn tốt của tớ cả”, Công Tôn Thu Vũ nói.

Cả đoàn người cùng đi vào tòa nhà tổ chức đấu giá Hồ Nghệ, bên trong hội trường được trang trí xa hoa khí thế, đã có kha khá người mặc đồ dự tiệc đi đến đi lui.

Triệu Lan Nhi nhỏ giọng nói ở bên cạnh Công Tôn Thu Vũ: “Thu Vũ, người bạn tên là anh Lâm của cậu có phải ỷ thế hϊế͙p͙ người quá rồi không, sao lại đánh Hứa Minh đến thế”.

“Ôi chao, Lan Lan, làm gì có chuyện đó. Tên Hứa Minh kia đúng là nói chuyện quá quắt lắm”, Công Tôn Thu Vũ đáp.

“Được rồi, biết cậu bênh vực người ta rồi. Nhưng mà tớ nói cho cậu biết, Thu Vũ à, cậu phải cẩn thận hơn đấy, có nhiều gã vớ va vớ vẩn ham muốn thế lực của cậu, toan tính ăn lời từ địa vị của cậu đấy”, Triệu Lan Nhi nói với điệu bộ chỉ chó mắng mèo.

Quả thật hành động của anh Lâm kia khiến Triệu Lan Nhi cảm thấy rất mất mặt, ấn tượng đầu tiên rất xấu, kết thù dai rồi.

Công Tôn Thu Vũ cười cười, cũng không nói nhiều thêm.

Cứ thế, bốn người ngồi vào cùng một bàn, từng người đều cầm một ly rượu vang thưởng thức.

“Sở Sở, vừa nãy tớ có thấy một quầy bar bên kia, cậu theo tớ qua đó chọn rượu đi”, Công Tôn Thu Vũ mỉm cười ngỏ lời mời.

Sở Sở gật đầu, đứng dậy đi theo Công Tôn Thu Vũ sang quầy bar được trang trí xa hoa.

Lúc này, trêи bàn chỉ còn lại Lâm Ẩn và Triệu Lan Nhi.

Lâm Ẩn tự nhiên thưởng thức rượu vang, đưa mắt đánh giá xung quanh, quan sát tình hình, xem thử buổi tiệc từ thiện này rốt cuộc là hoạt động gì. Lại quan sát xem đoàn người của tập đoàn Thất Tinh Công Tôn Thu Vũ nhắc đến lúc nãy có ở đây không.

“Anh Lâm, tôi muốn nói với anh cái này”, Triệu Lan Nhi lạnh lùng lên tiếng, tỏ vẻ cao ngạo nhìn Lâm Ẩn.

“Ồ?”, Lâm Ẩn liếc mắt sang nhìn Triệu Lan Nhi: “Có chuyện gì cứ nói”.

Anh và Triệu Lan Nhi là lần đầu gặp mặt.

Nhưng nghe tên của cô ta thì cũng biết đây là người của nhà họ Triệu ở thủ đô, hình như là chị em cùng thế hệ với Triệu Linh Nhi.

“Hành động và lời nói của anh tôi đều xem vào mắt cả tồi. Tôi cảm thấy anh đứng trước Thu Vũ quá giả tạo đi. Rõ ràng là đang dựa hơi thế lực của Thu Vũ”, Triệu Lan Nhi chậm rãi nói: “Vì thế, tôi không hy vọng sau này anh lại đến gần với bạn thân của tôi nữa. Loại người như anh sẽ làm dơ bẩn cậu ấy mất”.

“Ồ?”, Lâm Ẩn thấy hứng thú, cất tiếng nghi vấn: “Hành động và lời nói của tôi có vấn đề gì à?”.

Triệu Lan Nhi cười khẩy, đánh giá Lâm Ẩn từ đầu đến chân một lượt, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng, sau đó lại lắc đầu, cười bảo: “Trông cũng đẹp trai, tiếc rằng lại là hạng bám váy đàn bà. Lời nói và hành động của anh không có vấn đề gì. Nhưng anh phải biết rằng, đẳng cấp của anh không xứng làm bạn thân của Thu Vũ. Nói như thế, anh nghe có hiểu không?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK