Chương 1221
“Sao có thể?”
Mọi người điên cuồng gào thét trong lòng.
Dù không thể tin được, nhưng sự thật ð ngay trước mắt, không thề không tin.
Cảnh Lâm Ẩn giết chết Tống Thiên Vực bằng một ngón tay hiện ngay trước mắt, dù mọi người có không hiểu cũng phải cung kính cúi đầu, đối mặt với một vị nửa bước Chân Thần, ai dám không sợ chứ?
“Tôi giết Tống Thiên Vực rồi, ông có muốn báo thù cho gã không?”
Lâm Ẩn nhìn trường lão Âm Dương Tông, lạnh nhạt hỏi.
Tuy Lâm Ấn nói chuyện rất hờ hững, nhưng lại tựa như sấm sét nổ vang. Sắc mặt của trường lão.
Âm Dương Tông bảo vệ Tống Thiên Vực lập tức cứng đờ, dù ông ta là người bảo vệ Tống Thiên ‘Vực, có thể coi thường đa số các tông môn ở Nam Hoang. Nhưng đối mặt với một kẻ đáng sợ như Lâm Ẩn, ông ta nào dám ra tay?
“Thần quân nói đùa rồi, Tống Thiên Vực không biết lớn nhỏ, dám ra tay với ngài là tự mình chuốc họa vào thân”, trường lão Âm Dương Tông vội chắp tay: “Thần quân thần uy vô song, có năng lực càn quét cả rừng Tuyệt Hàn, lão phu xin chúc thần quân càn quét đất trời, độc chiếm bảo tàng của Hàn Nguyệt tiên tử”
Lưu Kim của Thanh Dương Tông cũng vội quỳ xuống đất: “Thần quân, chúng ta không biết ngài là người bảo vệ Bạch Sư Đường, nếu sớm biết ngài bảo vệ Bạch Sư Đường, cho chúng ta mười lá gan chúng tôi cũng không dám ra tay với Bạch Sư Đường nữa”
Đỉnh Khắc Miễn cũng không thể để tâm việc kẻ đứng trước mặt là kẻ thù giết chết cháu mình nữa, cũng quỳ xuống đất không ngừng dập đầu. Đối mặt với một vị nửa bước Chân Thần, ngay cả dũng khí để chạy trốn cũng không có.
“Đầu tại hai kẻ các người, nếu không sao có thể đắc tội với Thần quân chứ”
Trong đôi mắt của trường lão Âm Dương Tông lóe lên vẻ hung ác, đứng dậy xông về phía Lưu Kim và Đinh Khắc Miễn, dù ông ta muốn lấy lòng Lâm Ấn, nhưng thật sự vẫn rất thù hận hai người này.
Nếu không vì bọn họ muốn ra tay với Lâm Ẩn, Tống Thiên Vực cũng sẽ không thề hiện, bây giờ Tống Thiên Vực chết rồi, ông ta trờ về chắc chắn cũng sẽ bị phạt.
Mà mọi chuyện đều do hai người của Thanh Dương Tông này.
“Trương Đào, ông dám!”
Lưu Kim và Đỉnh Khắc Miễn quát lên, bọn họ không ngờ Lâm Ẩn không có ý ra tay, nhưng Trương Đào lại không định bỏ qua cho bọn họ.
Ba người bắt đầu chiến đấu, Trương Đào có thể trờ thành người bảo vệ Tống Thiên Vực, tu vi chỉ thiếu một chút là có thể bước vào đỉnh cao Thiên Tiên, công pháp tu luyện vượt xa hai người Thanh Dương.
Chỉ mấy chục hiệp đã phân được thắng bại, trên người Trương Đào rách rưới, trong tay cầm hai cái đầu người đi tới trước mặt Lâm Ấn, đặt đầu xuống đất, cung kính nói: “Thần quân, hai tên dám mạo phạm ngài đã đền tội rồi”.
“Ừm!”. Lâm Ấn lạnh nhạt nói.
Nếu Trương Đào này đã biết điều như thế, bỏ qua cho ông ta một lần cũng được.
Thấy Lâm Ấn không có ý ra tay, Trương Đào mới thầm thờ phào, những người còn lại cũng thờ phào theo, nếu một nửa bước Chân Thần ra tay giết người ở đây, hoàn toàn không có ai có thể ngăn cản.
Nhưng nghĩ đến một nửa bước Chân Thần ở đây, hơn một nửa bảo tàng không có phần của bọn họ, trong lòng cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Lâm Ẩn quay đầu nhìn những người khác, nơi anh nhìn tới, không ai không sợ hãi cúi đầu, không dám nhìn thằng vào Lâm Ấn. Ngay cả Tống Hoa và Ngân Linh Từ cũng đều cúi đầu. Hai người bảo vệ núp trong bóng tối cũng chắp tay với Lâm Ẩn, tỏ Vẻ cung kính.
Mấy trăm tu sĩ tập trung ở đây, mấy chục Thiên Tiên, hơn trăm Địa Tiên, lại không ai dám chống lại Lâm Ẩn.
Khí thế bá đạo kiêu ngạo này thật sự rất rung động lòng người.
“Đây là uy thế của nửa bước Chân Thần đó!”
Có người nhỏ giọng nói.
Lúc này, luồng không khí lạnh trong dãy núi Tuyệt Hàn đột nhiên yếu đi.
Lâm Ấn cũng không ở lại nữa, bay thằng lên trời, biến thành luồng sáng vàng bay nhanh vào trong dãy núi Tuyệt Hàn.
Độ Mệnh Kiếm Tiên và Trần Long Tượng liếc nhìn nhau, vội đi theo.
Đợi ba người Lâm Ẩn đi rồi, mọi người mới thờ phào nhẹ nhõm.
“Đây là cao thủ ở đâu ra thế, trước giờ chưa từng gặp, chẳng lẽ là Bạch Sư Đường của Nam Hoang mời người bên ngoài đến giúp đỡ? Người nọ tuổi còn trẻ, nhưng cả một cái chỉ tay của cậu ta mà Tống Thiên Vực cũng không chặn được”.
Ngân Linh Từ cau mày.
*“Người không phát hiện sao? Khi nãy người nọ hoàn toàn không sử dụng toàn lực, nhưng trước giờ Nam Hoang chúng ta chưa từng xuất hiện nửa bước Chân Thần trẻ tuổi như thế, chẳng lẽ người nọ là Thánh tử của thánh địa?’, Tống Hoa nhẹ giọng than thờ.
Nếu người mới ra tay khi nãy là Thánh tử của thánh địa, thì lần này dù là bề trên trong môn phái của bọn họ đến cũng không dám xảy ra mâu thuẫn với người nọ.
“Cái gì? Thánh tử?”
Nghe thấy lời này, người xung quanh đều ợ hãi.
Bốn thánh địa có địa vị cao, dù là Ma Tộc xâm lấn, bốn thánh địa cũng đứng vững không ngã, bốn thánh địa là chủ lực trong trận chiến với Ma Tộc, nhưng cũng không bị ảnh hưởng đến nền tảng, vẫn là thế lực hàng đầu không thề lay động.
Mọi người nhìn nhau, nếu chỉ là một vị nửa bước chân thần, các thế lực bọn họ hợp tác với nhau vẫn có thể tranh chấp một chút, nhưng nếu thật sự là Thánh từ của thánh địa…
“Hắn không thể là Thánh tử của thánh địa được”
Nhưng vào lúc này, một thanh niên áo trắng lên tiếng.
Khi nãy lúc Lâm Ấn ở đây, hẳn ta không nói lời, đứng ở chỗ cách Tống Hoa không xa, mãi đến khi Lâm Ẩn hoàn toàn biến mất, hắn ta mới đi đến bên cạnh Tống Hoa trầm giọng nói.
Mọi người đều sửng sốt, khi nãy bọn họ không hề chú ý đến chàng trai mặc áo trắng bên cạnh Tống Hoa này.
“Tống Hoa trông cao lớn vạm vỡ, mà thanh niên lại nhìn rất nhỏ con, ánh mắt nhìn về phía hai người của mọi người trở nên hơi kỳ lạ.
“Chung huynh, huynh chắc chứ?” Tống Hoa nhỏ giọng hỏi.
“Đương nhiên”.
Chung huynh gật đầu, tự tin nói: “Tôi từng thăm hỏi cả bốn thánh địa rồi, cũng đã gặp Thánh tử của các thánh địa, tuyệt đối không có người này, người này nhiều nhất chỉ là đích truyền của một thế lực hạng nhất thôi”.
“Tiểu tử, chúng ta dựa vào cái gì tin lời ngươi đây” Ngân Linh Tử lạnh lùng nói.
“Chung Mật huynh là đệ tử đích truyền của U Tuyền Tông ở biên giới phía Bắc, phụng lệnh của sư phụ đến Man Thần Tông của ta làm khách”, Tống Hoa từ tốn nói.
Nghe thấy U Tuyền Tông, mọi người đều rùng mình, ngoài bốn thánh địa, chín thế lực hạng nhất chính là thế lực mạnh nhất Thiên Hoang giới, mà U Tuyển Tông nằm trong chín thế lực đó.
Còn là thế lực mạnh nhất trong đó, nghe đồn Tông chủ U Tuyền Tông đã là đỉnh cao Chân Thần, chỉ thiếu một chút đã có thể bước ra cảnh giới trong truyền thuyết.
“Không ngờ lại là đệ từ đích truyền của U Tuyền Tông”.
“Vậy chắc lời cậu ta nói là thật”.
“Nếu không có Chung huynh ở đây, lúc này chúng ta đã bị tiều tử kia dọa chết khiếp rồi”.
Mọi người bàn tán xôn xao.
Trong mắt Chung Mật hiện lên vẻ đắc ý, ð cả Thiên Hoang giới, Nam Hoang được xem là một nơi rất hoang sơ, chỉ có mỗi Man Thần Tông là thế lực hạng nhất, cũng có rất ít thế lực hạng hai.
Mà biên giới phía Bắc của bọn họ chằng những có thánh địa Quảng Hàn cung tọa trấn còn có hai tông môn hạng nhất, mười thế lực hạng hai, Nam Hoang hoang vu hoàn toàn không thề sánh bằng được.
“Dù hắn không phải là người trong thánh địa, chúng ta cũng không thể làm gì được hắn”, trên khuôn mặt lạnh lùng của Ngân Linh Tử xuất hiện chút thay đồi.
“Cứ giao tên này cho ta”.
Một bóng người già nua xuất hiện từ trong chỗ tối, yên lặng đứng sau lưng Chung Mật.
Ngân Linh Từ và Tống Hoa đều giật mình, lâu như vậy mà bọn họ không hề phát hiện ra sự tồn tại của ông lão này, có thể thấy thực lực ông lão vượt xa bọn họ.
Chung Mật nhìn mọi người, lạnh nhạt nói: “Lần này ra ngoài, sư phụ tôi phái Hoàng lão đi theo tôi, Hoàng lão là cao thủ nửa bước Chân Thần, cho nên mọi người không cần lo lắng, trong bảo tàng của Hàn Nguyệt tiên tử, ta chỉ cần Thiên Châu, những thứ khác đều dựa vào cơ duyên của các vị”.
“Cảm ơn cậu Chung!”
“Lần này chúng tôi nhất định sẽ nghe lệnh cậu Chung!”
Mọi người đều hùa theo, vốn cứ tưởng đã bỏ lỡ bảo tàng, không ngỡ tình thế xoay chuyển.
Thấy phản ứng của mọi người, Chung Mật rất hài lòng, từ tốn nói: “Các vị, lên đường thôi, nếu không cơ duyên đều sẽ là của tiểu tử kia đấy”.
Nói xong bèn dẫn đầu đi vào trong dãy núi Tuyệt Hàn.