Mục lục
Chàng Rể Cực Phẩm A Hào Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 266: Bạn cũ nhờ giúp

“Cúi đầu ư! Không thể, cháu nhất định phải trả thù lại!” Từ Thanh Tùng nói với vẻ không phục, điên cuồng rít gào lên.

Hắn ta không thể từ bỏ như vậy được, Lâm Ẩn dám ỷ vào thế lực của Vu Tắc Thành mà ức hϊế͙p͙ hắn ta như thế, quả thật đã dẫm nát lòng tự tôn của hắn ta rồi.

“Đợi cháu về rồi sẽ báo cáo lại cho bố biết chuyện này, thế lực của Vu Tắc Thành lớn thì lớn, nhưng nhà họ Từ chúng ta cũng không phải hạng vừa, bố cháu chắc chắn sẽ nghĩ cách báo thù giúp cháu!” Từ Thanh Tùng trầm giọng lại bảo, trong đầu toàn là hận thù với Lâm Ẩn, chỉ muốn về lại nhà họ Từ rồi nghĩ mọi biện pháp để trả thù lại.

Viêm Long nói: “Thanh Tùng, chú bảo người đưa cháu đến bệnh viện trước đã, phải băng bó vết thương rồi hẵng nói, phía bố cháu chú sẽ nói trước cho.”

Nói xong, Viêm Long khoát tay, phân phó vài tên đàn em đỡ Từ Thanh Tùng dậy, chuẩn bị đưa tới bệnh viện thành phố.

Nhìn dáng vẻ như quỷ của Từ Thanh Tùng, Viêm Long cũng thầm lắc đầu trong lòng.

Đúng là thê thảm, sợ đến mức không thể khống chế được đại tiểu tiện, chủ động quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, còn muốn báo thù nữa à?

Thật sự không biết một thế gia như nhà họ Từ sao lại nuôi ra được tên phế vậy như này chứ.

Viêm Long đã hiểu được một chút tình hình, cảm thấy Lâm Ẩn đế từ tỉnh Đông Hải này tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài, nếu không sao Vu Tắc Thành lại làm lớn chuyện đến thế, đích thân dẫn người đến khu Viêm Hoàng này giúp Lâm Ẩn? Thậm chí còn không tiếc nổ súng với cậu hai nhà họ Từ nữa.

Nhưng mà Viêm Long cũng không dám đi điều tra Lâm Ẩn hay Vu Tắc Thành, chuyện này chắc chắn sẽ rước họa vào thân.

Dù sao gã ta cũng là người biết điều, hôm nay chịu thiệt, chịu nhục cũng chỉ có thể nuốt giận vào bụng, chỉ trách mình không may, có một thằng cháu xui xẻo như Từ Thanh Tùng.

Hơn hai mươi phút sau, khách sạn Trung Thiên, văn phòng tổng giám đốc.

Lâm Ẩn ngồi trêи ghế dựa lớn, trong tay bưng một tách hồng trà, chậm rãi thưởng thức.

“Anh Ẩn, thật ngại quá, là do tôi đến chậm, lần sau nếu xảy ra tình huống như này nữa thì cứ gọi điện thẳng cho tôi là được.” Vu Tắc Thành nghiêm mặt lại nói.

Lâm Ẩn đáp: “Không muộn. Chuyện này vốn không định cho ông đứng ra. Tôi phái ông đi điều tra tin tức của nhà họ Văn mà, đó mới là việc quan trọng.”

Lúc trước anh đã dặn giao việc cho Vu Tắc Thành, để hắn dốc hết sức lực quan sát chuyện bên Quý Trọng Sơn, phải giải quyết Quý Trọng Sơn sớm một chút để đào ra tin tức của nhà họ Văn.

Vì thế Vu Tắc Thành mới biết tin trễ, sau đó lại vội vàng chạy đến khách sạn Viêm thị ở khu Viêm Hoàng.

“Anh Ẩn, bên Quý Trọng Sơn không dễ đối phó, nhưng tôi vẫn đang theo dõi hắn, chờ cơ hội ra tay.” Vu Tắc Thành nghiêm mặt lại nói.

Ngày nào Quý Trọng Sơn cũng ở lì trong khách sạn tiếp đón quốc tế, bên người là một đám cao thủ tinh anh đẳng cấp hàng đầu, hở một tí là lại uống trà ăn cơm với nhóm người chính phủ hay cán bộ cấp cao, không dễ xuống tay một tí nào.

Lâm Ẩn gật đầu, nói: “Theo dõi Quý Trọng Sơn là được, thậm chí có thể đợi hắn rời khỏi thủ đô, về lại Cảng Thành rồi ra tay cũng được.”

“Vâng.” Vu Tắc Thành cung kính gật đầu, nói tiếp: “Anh Ẩn, phía bên nhà họ Từ ở thủ đô còn cần xử lý gì nữa không? Có lẽ bố của Từ Thanh Tùng sẽ tìm đến tôi.”

“Ông liệu chuyện mà làm. Nhà họ Từ không cần để ý nữa đâu.” Lâm Ẩn nói với giọng hờ hững, rồi uống một hớp trà.

Làm gì có chuyện Lâm Ẩn sẽ quan tâm đến phản ứng của nhà họ Từ ở thủ đô?

Nhà họ Từ, Tề, Ninh, Công Tôn gia đều nằm trong năm gia tộc hàng đầu ở thủ đô, đều cùng một đẳng cấp cả.

Thế nhưng lúc trước ngay cả Công Tôn Tòng Long Lâm Ẩn cũng dám nổi giận, sao lại quan tâm một Từ Thanh Tùng nho nhỏ?

Phải biết rằng Từ Thanh Tùng chỉ là cậu hai nhà họ Từ, là một tên công tử bột, hắn ta còn chẳng tiếp xúc được đến vòng quyền lực quan trọng nhất trong nhà họ Từ nữa là.

Trầm ngâm một lát, Lâm Ẩn nhìn về phía Đường Hôi rồi hỏi: “Đường Hôi, tôi bảo anh thu xếp chuyện tập đoàn đá quý, giờ sao rồi?”

Đường Hôi suy nghĩ một lát rồi nghiêm mặt đáp: “Anh Ẩn, đã sắp xếp xong xuôi rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể thành lập tập đoàn đá quý cả. Đường tài nguyên, đoàn đội chuyên ngành, dây chuyền sản nghiệp, cùng với tất cả tài chính đều đã sẵn sàng. Con về chuyện vị trí tòa nhà, tôi đã chọn lọc ra hơn hai mươi địa chỉ, nếu anh rảnh, thuộc hạ lúc nào cũng có thể dẫn anh đi tham quan khảo sát.”

“Tốt lắm.” Lâm Ẩn gật đầu.

Đã đồng ý với Kỳ Mạt là sẽ xây một tập đoàn đá quý ở thủ đô cho cô, tất nhiên anh sẽ làm có tâm nhất.

Chuyện này giao cho Đường Hôi sắp xếp, hiệu suất cũng không tệ lắm, chẳng mấy chốc đã đâu vào đó rồi.

“Thế này đi, lát nữa ông đưa hết tài liệu về các tòa nhà thương mại đã sàng lọc ra được cho tôi.” Lâm Ẩn dặn Đường Hôi.

Tất cả đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ cần chọn thời gian, đi vài vòng quanh thủ đô với Kỳ Mạt, xem cô thích tòa nhà thương mại nào, tập đoàn đá quý Kỳ thị ở thủ đô đã có thể chính thức thành lập.

Tinh tinh.

Lúc này, điện thoại của Lâm Ẩn bỗng vang lên.

Lâm Ẩn liếc nhìn, là Ninh Khuyết gọi đến.

Từ sau khi Ninh Khuyết bị cấp cao nhà họ Ninh gọi từ tỉnh Đông Hải về thủ đô, ông ấy đã không gọi cho anh một cuộc nào.

Duy chỉ có một lần là anh cảnh cáo Ninh Tông Bảo một lần qua điện thoại giúp Ninh Khuyết, cũng là giúp Ninh Khuyết dễ sống hơn trong nhà họ Ninh ở thủ đô. Sau đó Ninh Khuyết có gọi đến cảm ơn anh, cũng từng nói qua chuyện của cụ nhà họ Ninh – Ninh Thái Cực.

Lúc đó Ninh Khuyết nói cụ Ninh muốn tìm mình, hình như có chuyện lớn gì đó cần giúp đỡ. Quãng thời gian đó anh đang mắc chuyện bên phía Công Tôn Thu Vũ, cũng khá là bận rộn, đi một chuyện xong thì không còn sau đó nữa.

Quả thật không ngờ rằng lúc này Ninh Khuyết lại gọi đến.

Suy nghĩ một lúc, Lâm Ẩn nghe điện thoại.

“A lô, đại trưởng lão, ngài đang bận sao? Ngại quá, đã làm phiền ngài rồi, tôi là Ninh Khuyết đây.” Ở đầu dây bên kia truyền đến giọng nói dè dặt của Ninh Khuyết.

Lâm Ẩn nói: “Có chuyện gì, ông nói đi.”

“Thưa cậu Ẩn, tôi, tôi gần đây có chút chuyện ở trong nhà họ Ninh, nên cả gan xin ngài giúp đỡ.” Ninh Khuyết nói với giọng rất là căng thẳng.

“Ừ?” Lâm Ẩn khẽ nhíu mày, không ngờ Ninh Khuyết lại vì gặp khó khăn mà tìm mình giúp đỡ, trước đó không phải đã đánh tiếng trước với Ninh Tông Bảo rồi sao? Chẳng lẽ còn có người trong nhà họ Ninh gây khó dễ cho Ninh Khuyết?

“Là như vậy, thưa đại trưởng lão, tôi cũng thật sự không còn cách nào mới tìm đến ngài, tình hình của tôi ở trong nhà họ Ninh bây giờ rất khó xử.” Ninh Khuyết nói nghiêm túc: “Quãng thời gian trước, bố của tôi được gia tộc cử ra nước ngoài làm việc, rồi bỗng nhiên mất tích. Sau đó tôi phải chịu cảnh chèn ép xa lánh, bây giờ còn không được gặp mặt cụ nhà nữa, cũng không rõ tình hình của cụ nhà ra sao rồi. Tôi nghi là trong gia tộc có người muốn diệt tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK