Chương 797: Trở về Lang Gia
Ba ngày sau, Lâm Ẩn khởi hành tới núi Lang Gia.
Lần trở về này còn có Lâm Vô Tâm và Bùi Thanh Y đi cùng. Vì cái chết của Lâm Hiên nên Lâm Huyền Khôn bảo Lâm Vô Tâm quay về, còn Bùi Thanh Y cũng đi theo Lâm Ẩn vì Bùi Vô Song yêu cầu.
Máy bay tư nhân vừa hạ cánh thì trưởng lão Tần và cụ Trầm Phong đã đến đón.
Cụ Trầm Phong biết rõ thực lực của Lâm Ẩn, cho nên đối với những việc Lâm Ẩn đã làm ở Ký Châu cũng không cảm thấy quá kinh ngạc.
Trưởng lão Tần nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt phức tạp, mời Lâm Ẩn trở về thủ đô không được bao lâu, Lâm Ẩn cũng tới Ký Châu một thời gian thôi mà cả cậu cả lẫn cậu hai đều chết trêи tay cậu ta rồi.
Hơn nữa lúc vừa mới nhìn thấy Lâm Ẩn, ông ta còn cho rằng Lâm Ẩn cũng chỉ tầm bảng Địa mà thôi, nhưng hiện tại đến cả cao thủ bảng Thiên đều chết trong tay Lâm Ẩn, lúc này ông ta cũng không dám xác định thực lực hiện tại của mình có thể đỡ được mấy chiêu của Lâm Ẩn.
“Cậu Ẩn, lần này ở Ký Châu cậu đã gây chuyện lớn rồi, khi trở về núi Lang Gia, cậu nhất định phải cẩn thận!”, Trưởng lão Tần thổn thức nói.
“Hiện tại toàn bộ nhà họ Lâm đều đã biết tin, biết Cậu Ẩn hôm nay sẽ trở về, các vị trưởng lão lúc này đều ở trong từ đường, chỉ chờ cậu qua thôi!”.
“Đến lúc đó cậu Ẩn cậu phải cẩn thận, đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu đâu”.
“Thái độ của cụ bà thế nào?”, Lâm Ẩn thản nhiên hỏi.
“Cụ bà từ trước đến nay vui giận không rõ”, Tần Hằng Nguyệt nghiêm mặt nói: “Chuyện lần này quá lớn, cậu chẳng những giết cậu cả mà còn đắc tội với nhiều gia tộc như vậy, sợ là cụ bà sẽ phạt nặng cậu nặng đó”.
“Vậy trưởng lão Tần nghĩ tôi nên làm gì bây giờ? Ông có cao kiến gì không?”, Lâm Ẩn nhìn Tần Hằng Nguyệt rồi cười nói.
Tần Hằng Nguyệt nhìn dáng vẻ chẳng quan tâm của Lâm Ẩn thì thở dài nói:
“Lão già tôi thì có cách gì chứ. Nếu tôi mà đắc tội với nhiều người như vậy, tôi còn chẳng dám trở về núi Lang Gia ấy chứ. Tôi mà là cậu Ẩn thì có lẽ tôi sẽ tìm nơi nào đó tránh một thời gian, đợi khi nào gió yên biển lặng rồi mới quay về”.
Lâm Ẩn cười nhưng không nói gì.
Lúc này, ở bên trong từ đường nhà họ Lâm, tuy rằng trời đã về khuya nhưng đèn đuốc vẫn sáng trưng. Những người có địa vị cao của nhà họ Lâm đều đã có mặt, bao gồm cả cụ bà đang ngồi ở ghế đầu tiên chờ Lâm Ẩn.
“Hồ đồ, quả thật quá hồ đồ”.
Lâm Huyền Đức nổi giận đùng đùng đứng lên, ông ta đập mạnh vào bàn rồi căm tức nhìn Lâm Huyền Diệp ngồi phía sau: “Lâm Huyền Diệp, cháu ngoan của ông đã gây ra chuyện lớn rồi đấy”.
“Nhà họ Lâm chúng ta đã trải qua bao nhiêu đời rồi, nhưng đây lần đầu tiên xảy ra chuyện cả cậu cả lẫn cậu hai đều bị giết. Bây giờ cháu trai Lâm Ẩn của ông ở Ký Châu chẳng những giết Lâm Hiên, còn đánh gãy chân đứa cháu gái mà cụ ông Tần yêu thương nhất nữa, cậu ta đắc tội với nhiều gia tộc như vậy, thử hỏi nhà họ Lâm chúng ta sau này biết chung sống với những gia tộc khác thế nào đây?”.
Lâm Huyền Diệp ngồi ở ghế sau, ông ấy nhấp ngụm trà, không nói gì cả. Ông ấy không ngờ chuyến đi tới Ký Châu lần này của Lâm Ẩn lại thành ra như thế. Nhưng ông cũng tin rằng Lâm Ẩn có biện pháp giải quyết của riêng mình.
Lâm Huyền Diệp không nói chuyện, nhưng bên cạnh ông là trưởng lão Lâm Huyền Bỉnh có quan hệ thân thiết, ông ta thấy thế không thì không khỏi hét lên: “Chuyện là do Lâm Ẩn làm, ông công kϊƈɦ Lâm Huyền Diệp làm gì?”.
“Sau khi Lâm Ẩn trở lại thì ông đi mà nói với cậu ta, xem ông có gan đó không!”.
Lâm Huyền Bỉnh khinh thường nhìn Lâm Huyền Đức, Lâm Huyền Đức chẳng qua là dựa vào bố ông ta thì mới ngồi lên được vị trí trưởng lão, cũng chả có bản lĩnh gì, đi theo đuôi Lâm Huyền Khôn suốt mấy năm nay.
Hiện giờ uy thế Lâm Ẩn ngày càng mạnh mẽ, nếu như đợi Lâm Ẩn tới đây thì xem Lâm Huyền Đức còn dám lớn tiếng kêu gào không, nếu thế thì ông ta đúng phải nhìn Lâm Huyền Đức bằng con mắt khác rồi.
Lâm Huyền Đức tức giận thở phì phò, ông ta quay đầu nhìn về phía cụ bà rồi thấp giọng nói: “Cụ bà, cụ xem việc này phải xử lý như thế nào? Lâm Ẩn chẳng những giết cả cậu cả lẫn cậu hai nhà họ Lâm chúng ta, mà còn đắc tội với rất nhiều gia tộc, không trừng phạt nặng thì không đủ làm dịu cơn giận của mọi người”.
“Đúng vậy!”.
“Cụ bà, Lâm Ẩn lòng dạ ác độc, phải trừng phạt mạnh!”.
Người của đại trưởng lão và nhị trưởng lão lần lượt phụ họa, Lâm Ẩn giết chết hai huyết mạch trẻ tuổi mà bọn họ gửi gắm kỳ vọng, bọn họ đều cực kỳ hận Lâm Ẩn, muốn nhân cơ hội này diệt trừ Lâm Ẩn.
Lâm Huyền Khôn cùng Lâm Huyền Minh đều nhắm hai mắt tựa vào ghế, tỏ vẻ việc không liên quan đến mình.
Lâm Huyền Diệp đứng dậy khom người nói với cụ bà:
“Cụ bà, cho dù lần này Lâm Ẩn có sai, nhưng không phải là sai của một mình thằng bé. Lâm Hiên gây phiền toái cho Lâm Ẩn trước, còn muốn liên minh với Kiếm Môn giết chết Lâm Ẩn, Lâm Ẩn đành phải tấn công lại thôi”.
“Huống chi lần này Lâm Ẩn còn thu phục được nhà họ Bùi, hiện giờ thế lực nhà họ Lâm ngày càng lớn, gia tộc nào dám tới gây chuyện chứ?”.
Lâm Huyền Diệp vừa dứt lời thì bên trong từ đường lập tức trở nên ồn ào, một vài trưởng lão đứng lên quát to:
“Lâm Huyền Diệp, cậu cả đã chết rồi, sao ông còn muốn hắt bát nước bẩn lên người cậu cả hả?”.
“Đúng vậy, Lâm Ẩn thu phục được nhà họ Bùi? Ai biết trong đó có âm mưu quỷ kế gì không!”.
Cụ bà nhìn đám đông tranh cãi rồi nhẹ nhàng gõ lên bàn nói:
“Đủ rồi, đừng ầm ĩ nữa, Lâm Ẩn sắp đến rồi, chờ xem Lâm Ẩn nói gì rồi chúng ta hãy quyết định!”.
Nếu cụ bà đã lên tiếng thì các trưởng lão nhà họ Lâm cũng không nhiều nữa, bọn họ yên lặng chờ đợi.
…
Nửa giờ sau.
Từ đường nhà họ Lâm.
Cụ bà ngồi ngay ngắn ở ghế chủ tọa.
Những người ngồi ở dưới đều là nhân vật có quyền lực ở nhà họ Lâm.
Thời điểm Lâm Ẩn bước vào từ đường thì mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía anh.
Chi của đại trưởng lão và nhị trưởng lão đều trừng mắt nhìn Lâm Ẩn, các chi khác cũng nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt sâu xa đầy ẩn ý.
Lâm Ẩn vẫn như bình thường, anh lạnh nhạt nhìn thẳng về phía cụ bà nhà họ Lâm.
Lâm Ẩn bước lên trước một bước rồi nói:”Chào cụ”.
Cụ bà Lâm khẽ gật đầu, mặt cụ bà không chút thay đổi nói: “Lâm Ẩn, cháu có muốn nói gì về chuyến đi Ký Châu lần này không?”.
“Không có gì để nói!”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.
“Lâm Ẩn, cậu đắc tội nhiều gia tộc như vậy, còn giết chết Lâm Hiên, rốt cuộc cậu có ý đồ gì, có tôn trọng nhà họ Lâm hay không!”, Lâm Huyền Hạc đứng lên quát lớn.
Nghe thấy giọng nói của Lâm Huyền Hạc thì Lâm Huyền Khôn mới mở mắt, Lâm Huyền Hạc là chi của nhị trưởng lão, bây giờ bên đó chủ động nhắc đến cái chết của Lâm Hiên là muốn buộc ông ta và Lâm Ẩn phải đấu đá nhau đây mà.
“Lâm Hiên ra tay với tôi thì tôi giết anh ta, có vấn đề gì sao?”, Lâm Ẩn quay đầu nhìn Lâm Huyền Hạc, anh thản nhiên nói.
“Làm càn! Trẻ ranh ăn nói ngông cuồng, khinh thường người lớn!”.
Lâm Huyền Hạc đứng dậy quát lớn: “Tôi thấy cậu coi thường nhà họ Lâm thì có? Có phải cậu và Long phủ đang có âm mưu muốn hại nhà họ Lâm không hả”.
“Cụ bà, Lâm Ẩn lòng dạ ác độc. Tôi đề nghị phải giết chết cậu ta ngay trong từ đường!”.
Cụ bà nhìn vẻ mặt kϊƈɦ động của Lâm Huyền Hạc rồi thản nhiên nói: “Lâm Ẩn, chuyện lần này cụ cần một lời giải thích”.
“Giải thích cái gì?”, Lâm Ẩn thản nhiên nói: “Lâm Hiên muốn giết cháu, thực lực kém cỏi nên bị cháu giết lại. Đơn giản vậy thôi!”.
“Thằng nhãi ngông cuồng!”.
Một trưởng lão bên chi Lâm Huyền Khôn vỗ mạnh bàn rồi quát to:
“Cụ bà, Lâm Ẩn không biết trêи bên dưới, còn gây ra họa lớn, tôi đề nghị phế bỏ võ công của cậu ta, đuổi khỏi nhà họ Lâm!”.
Lâm Ẩn nghe vậy thì sắc mặt trở nên lạnh lẽo, anh lạnh lùng nói:
“Phế võ công của tôi, ông xứng sao?”.