Mục lục
Chàng Rể Cực Phẩm A Hào Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1225: Danh chấn Nam Hoang

Chung Mật cảm thấy cả người lạnh lẽo.

Khi nãy nếu không nhờ có linh bảo hộ thề do trưỡng bối trong tộc ban cho, thì lúc này hắn ta đã chết mất xác rồi.

“Rốt cuộc các người là ai?”

Chung Mật gần như gào lên.

Hắn ta là đệ từ đích truyền của U Tuyển Tông ở biên giới phía Bắc, nhận được tin từ trường bối trong tích tắc khiến Chân Thần cũng phải động lòng, hơn nữa biết bao nhiêu năm trôi qua, người của Quảng là trong bảo tàng của Hàn Nguyệt tiên tử.

Hàn cung mến mộ Hàn Nguyệt tiên tử trước đây đã suy yếu, dù lấy được rồi cũng sẽ không có người đến gây phiền phức.

Nhưng ai mà ngờ ð Nam Hoang suy yếu nhất lại xuất hiện chuyện như vậy chứ.

Một người trẻ tuổi có thể đấu với nửa bước.

Chân Thần, còn có một người có sát khí kinh khủng như “Nước mắt Tru Tiên”.

“Lần này ta nhận thua”.

Chung Mật không hồ là đích truyền của đại tông môn, có được giãn được, cúi đầu nhận thua.

Nhưng Trần Long Tượng và Độ Mệnh Kiếm Tiên chỉ lạnh lùng nhìn hắn ta.

“Chuyện lúc trước chỉ là hiểu lầm thôi, hai vị cũng xuất thân từ thế lực hạng nhất, không cần phải vì bảo tàng của một Chân Thần mà khiến hai tông môn trở mặt đúng không”, Chung Mật nói xong, trái tim cũng thấy run rầy. Hắn ta thân là đích truyền của U Tuyền Tông, bản thân cũng xuất thân từ gia tộc hạng hai ð biên giới phía Bắc, đã bao giờ phải ăn nói khép nép như thế đâu.

“Xử lý ngươi thế nào phải xem ý kiến của cậu Ấn đã” Độ Mệnh Kiếm Tiên hờ hững nói.

Lúc này, trận chiến trên không cung đã trờ nên cực kỳ gay cấn, hai bóng người biến thành hai tia sáng không ngừng đụng vào nhau, hư không xung quanh không ngừng tan vỡ rồi khép lại trong trận chiến của hai người.

Hai người đánh nhau.

Biển sao đầy trời, vũ trụ tách ra, nhật nguyệt cùng xuất hiện.

Lúc này hai người đã đánh nhau mười mấy phút, sắc mặt Hoàng lão cũng ngày càng khó coi, vốn dĩ cho rằng đã nắm chắc phần thắng, nhưng theo thời gian trôi qua, lão lại phát hiện Lâm Ẩn như không hề xảy ra chuyện gì vậy.

Huyền phong màu đen kia bám lên người Lâm Ấn, nhưng hoàn toàn không thể ăn mòn thân thề của của Lâm Ần, người của anh như đúc bằng sắc thép, không có chút nhược điềm.

“Chiến!”

Lâm Ẩn bay lên trời, chiến ý như sóng dữ.

Thể đến mức đại thành rồi, đòn tấn công của Hoàng Anh đã tu luyện bí quyết Tinh Thần Luyện lão hoàn toàn không thể đánh vỡ phòng ngự của anh, ngay cả khiến anh chảy máu cũng không làm được, bây giờ anh đã hiều rõ thực lực của mình rồi, trừ khi là nửa bước Chân Thần vô cùng mạnh mẽ, nếu không sẽ không thể phá vỡ phòng ngự của anh.

“Vù vù!”

Lúc này, Hoàng lão được bao phủ trong huyền.

phong màu đen, tựa như quỷ thần đi ra từ Cửu U địa ngục, đi tới thế gian. Lúc này lão điều động chân nguyên trong người đến mức tối đa. Chân nguyên như biển cả sôi trào, điên cuồng tràn vào hai tay, khiến huyền phong màu đen càng cuồn cuộn hơn, Huyền phong màu đen đáng sợ quét qua đỉnh núi, vô số cây cối gò núi sụp đồ.

“Vô dụng!”

Lâm Ẩn vẫn không nhúc nhích, chỉ đấm ra một quyền.

“Âm ầm!”

Hư không chấn động.

Lực đấm tạo ra huyền phong màu đen xé rách hỗn độn, cắt ngang hư không, khiến mặt đất trong phạm vi trăm dặm xung quanh nứt ra, núi sông đồ nát, thậm chí chiến trường còn có xu thế lan ra bên ngoài, võ giả cách đó mấy trăm dặm chật vật chạy xa hơn.

Độ Mệnh kiếm Tiên cũng dẫn theo Chung Mật lùi lại hơn trăm dặm, căng thằng nhìn chằm chằm tình cảnh giao thủ trong chiến trường.

Trần Long Tượng đứng bên cạnh Đi Kiếm Tiên, nhìn chằm chằm trận chiến nà “Tiền bối, ông cảm thấy trận chiến này ai sẽ thắng?”

Trần Long Tượng hỏi, hắn xuất thân từ thế lực lớn, năng lực quan sát không tầm thường, nhưng thực lực của Hoàng lão hay Lâm Ần đều vượt quá sức tường tượng của hắn.

“Cậu nên hỏi trường lão của U Tuyển Tông có thể sống sót trong tay cậu Ần hay không mới đúng”.

Độ Mệnh Kiếm Tiên từ tốn nói.

Những người đang có mặt không ai hiểu rõ thực lực của Lâm Ẩn hơn lão ta cả, lúc còn trên hành tinh xanh, Lâm Ấn đã biểu thề đấu với nửa bước Chân Thần bình thường, dù không bằng Thanh Trích Tiên, nhưng chắc chắn nửa bước Chân Thần bình thường trước mắt không thể nào chống lại anh được.

Hơn nữa trước khi tiến vào Thiên Hoang giới, Lâm Ẩn vừa mới xuất quan, e rằng thực lực lại tiến bộ hơn rồi, nhưng cụ thể đến mức nào thì lão ta cũng không rõ.

Lúc này, lão Hoàng quát to một tiếng: “Kết thúc đi!”

Lão biến thành một người cao trăm trượng.

Hai tay lão giơ lên cao, một móng vuốt sắc bén dài vạn trượng bồ đôi hư không, âm dương chia đôi, nhật nguyệt phân cách. Lúc này cả bầu trời chỉ còn lại một móng vuốt mạnh mẽ.

Dưới cái cào này.

Thiên địa hỗn độn, không ngừng nứt ra.

“Chơi lâu như vậy, đúng thật là nên kết thúc rồi”.

Nói xong, Lâm Ần giơ tay lên, bàn tay như đúc bằng vàng nhẹ nhàng duỗi ra, nắm lấy móng vuốt sắc bén dài vạn trượng trong ánh mắt không thể tưởng tượng nồi của Hoàng lão và ánh mắt chấn động của vô số người, còn chằng hề bị thương.

Khoảnh khắc đó, trên trời dưới đất hoàn toàn yên tĩnh.

Mọi người đều đang xem chiến, không ai nói một lời.

“Coong!”

Lâm Ẩn nhấc tay, nhẹ nhàng duỗi tay ra, cứ thề đánh gãy móng vuốt nhọn hoắt kia.

“Sao có thể!”

Chung Mật tỏ vẻ rất khó tin, bây giỡ hy vọng duy nhất của hắn ta là Hoàng lão có thề đánh bại Lâm Ẩn, như vậy hắn ta mới có cơ hội sống tiếp, dù biết trên đời này thiên tài có thể giết địch vượt cảnh giới đã ít lại càng ít, dù trong bốn thánh địa, người có thề giết chết nửa bước Chân Thân khi còn ð cảnh giới Thiên Tiên cũng là cấp bậc thánh tử.

Nhưng bây giờ hắn ta lại gặp một người ở Nam Hoang.

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

Lúc này Hoàng lão cũng thấy sợ hãi, trực giác của lão nói với lão, nếu còn đánh tiếp lão có thề sẽ chết.

“Đây là… tay không lay thần binh?”

Đồng tử của Tống Hao co lại.

Bản thân nàng ta cũng là cao thủ luyện thề, nàng ta có thể nhìn ra găng tay màu da trên tay.

Hoàng lão là một thần binh, dưới sự gia trì của thần binh, lực công kích của Hoàng lão đủ đề xé nát một cao thủ nửa bước Chân Thần. Khi nãy dù nàng ta biết Lâm Ấn cũng là cao thủ luyện thể, nhưng không ngờ Lâm Ẩn lại mạnh đến thế.

*Tôi là ai quan trọng sao?”

Lâm Ẩn từ tốn nói: “Hôm nay, ông không phải đối thủ của tôi, ông chết chắc rồi!”

“Già thần già quỳ, chết cho ta!”

Hoàng lão quát lên một tiếng, tia sáng đen lóc lên trên người, chân nguyên vô tận tràn vào trong hai bàn tay như mưa giông gió bão.

“Âm âm!”

Lúc này găng tay tựa như làn da trên tay Hoàng lão cuối cùng cũng lộ ra, bên trên có đầy vạch đen như hoa văn tự nhiên, mỗi một vạch đen đều mang theo sức mạnh khủng khiếp, giống như có trọng lượng vô hạn, khiến không gian cũng vì thế mà nổ tung.

“Vù vù!”

‘Vô số vạch đen mang theo hơi thờ đến từ nơi sâu trong U Tuyền, tựa như rắn độc quấn lấy bàn tay Lâm Ản.

“Ta muốn xem thân thể của ngươi có đỡ được.

chiêu này của ta không”.

Ánh mắt Hoàng lão rất lạnh lẽo.

Nhưng khiến lão bất ngỡ là trong bàn tay Lâm Ẩn đột nhiên bắn ra tinh quang lấp lánh, tinh quang này không hề chứa chút tạp chất. Lâm Ẩn thò tay ra, trong bàn tay hắn như một thế giới khác, trên trời là một biền sao lan rộng ra bốn phương tám hướng. Mỗi khi tỉnh quang di chuyền một tấc, mấy vạch đen sẽ bị áp đảo một phần. Đến cuối cùng, cả bàn tay của Hoàng lão đều bị Lâm Ần nắm chặt.

“Buông ta ra!”

Hoàng lão trợn mắt, sát khí phủ kín khuôn mặt.

Nhưng không có chút tác dụng nào cả, hoàn toàn không thề thoát khỏi lòng bàn tay của Lâm Ấn.

“Chết đi!”

Sắc mặt Lâm Ẩn không chút thay đồi, chỉ là tay phải vẫn luôn đề yên nắm chặt lại thành quyền, ngón cái đặt giữa ngón giữa và ngón trỏ, tạo ra một quyền ấn kỳ lạ, đấm nhẹ lên người Hoàng lão.

“Koong!”

Ngươi có phép thuật thần thông, thần binh tuyệt thế thì thế nào, có thề đấu lại thân thể vô địch của ta sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK