Chương 1090: Thứ gì?
Nhưng chỉ có một mình Lâm Ẩn đi ra khỏi phòng đấu giá, hai người Nguyên Chấn và Nguyên Cẩm Nhi cũng không có ra ngoài theo anh.
Tuy mọi người ở bên ngoài hơi ngạc nhiên vì Nguyên Chấn không ra ngoài cùng Lâm Ẩn, nhưng như vậy rất tốt, Lâm Ẩn bớt đi một người giúp đỡ, cơ hội thành công của bọn họ cũng sẽ lớn hơn.
Lâm Ẩn ngẩng đầu nhìn mấy người Chu Thanh và Đường Thần đang đứng hiên ngang trên nóc nhà, cười lạnh nói: “Xuất hiện cả đi”.
“Ầm!”
Từng hơi thở xông lên trời cao, ở đây có hai mươi mấy võ giá đứng ra, những người dám đứng ra không có một ai là kẻ yếu, yếu nhất cũng là Nhân Tiên sơ kỳ, thậm chí còn có tận ba võ giả Nhân Tiên đỉnh cao, một người trong đó chính là Chu Thanh.
Còn có rất nhiều người đứng ở phía xa quan sát không ra mặt.
Bọn họ biết rõ mình không thể cướp được Tiên Nguyên Đan, chỉ có thể đứng bên ngoài xem kịch thôi.
“Lâm Ẩn này thiên phú không tệ, đáng tiếc!”, Trần Huyền lắc đầu nói.
“Tên này quá không biết điều, cũng may lúc trước cậu ta không trở về với chúng ta, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ rước họa lớn cho nhà họ Trần chúng ta, Nhân Tiên ở thế giới bên ngoài chắc hẳn có thể hô mưa gọi gió, nhưng lại chẳng là gì với gia tộc lớn như nhà họ Chu cả”, Trần Lâm lắc đầu nói: “Nhưng có lẽ trên người Lâm Ẩn này cũng có chút bí mật, đợi lát nữa nếu có cơ hội, chú bảy cũng đi qua kiếm chút món hời đi, nếu Lâm Ẩn có thể thoải mái lấy ra thứ có giá trị ba trăm nghìn linh thạch, nói không chừng trên người còn có thứ tốt khác đấy”.
Trần Lâm bình tĩnh nói, không hề để tâm chuyện Lâm Ẩn là ân nhân cứu mạng mình.
“Được!”
…
Xung quanh Lâm Ẩn có chừng hai mươi mấy người vây quanh, rất nhiều người đều che mặt, thậm chí có vài người còn không thèm che giấu, nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt vô cùng tham lam.
Rất nhiều người trong đó cũng không phải muốn có được Tiên Nguyên Đan, chỉ là thèm muốn thứ trên người Lâm Ẩn, muốn kiếm chác chút ít thôi.
Lâm Ẩn nhìn đám người vây quanh mình, đột nhiên thở dài: “Chỉ có mấy người như thế thôi ư? Có phải quá coi thường Lâm mỗ rồi không”.
“Lâm Ẩn, lúc này rồi mà anh còn giả vờ giả vịt cái gì? Hôm nay anh chết chắc rồi!”, Đường Thần cười nhạo nói.
“Vong ân phụ nghĩa, hôm nay sẽ giết cậu trước”.
Lâm Ẩn lắc đầu, tiến tới một bước. Một hơi thở vô cùng hung ác truyền ra từ trên người anh, trong nháy mắt đã lấp đầy hư không, anh như một con rồng cổ xưa vừa thức tỉnh vậy, áp lực vô cùng kinh khủng nhanh chóng ngưng tụ quanh người.
“Ầm ầm ầm!”
Gần như trong nháy mắt.
Mấy thị vệ chưa đến Nhân Tiên cảnh trực tiếp không chịu nổi áp lực mà nổ tung ngay tại chỗ, chỉ có Đường Thần và cô gái lạnh lùng được Chu Thanh bảo vệ ở sau người mới tránh được một kiếp.
Nhưng Lâm Ẩn giậm chân một cái, trực tiếp xuất hiện bên cạnh Đường Thần, lập tức cắt đứt cậu ta ra làm đôi. Thậm chí ngay cả Chu Thanh ở bên cạnh Đường Thần cũng không thấy rõ Lâm Ẩn đã ra tay như thế nào.
“Thằng nhãi to gan!”
Chu Thanh hét to một tiếng, trực tiếp ra tay, đồng thời còn thầm gào thét trong lòng.
‘Chết tiệt, thằng nhóc này mà vừa thăng lên Nhân Tiên cái gì, rõ ràng là một cao thủ đỉnh cao Nhân Tiên, thậm chí còn vượt xa lão ta trên con đường Nhân Tiên nữa’.
Sau khi kiếm khí chém chết Đường Thần thì không hề dừng lại, trực tiếp đánh về phía Chu Thanh, khiến lão ta liên tục lùi về phía sao.
Những người khác cũng giật mình.
Chủ nhà họ Hải – Hải Nham quát to: “Cùng nhau ra tay, người này không đơn giản, đợi giết chết cậu ta rồi hẳn bàn nên phân chia đồ vật thế nào!”
“Cùng nhau ra tay!”
Người dẫn đầu nhà họ Mộc cũng nói.
Hai người bọn họ cộng thêm trưởng lão Chu Thanh của nhà họ Chu là ba người mạnh nhất trong lần tấn công Lâm Ẩn này, sức mạnh cực kỳ to lớn, người quan sát ở xung quanh vội vàng né tránh, sợ bị dư âm trận chiến của bọn họ cuốn vào.
Trong phòng đấu giá.
Ba người Nguyên Cẩm Nhi, Nguyên Chấn, Dư Miễn cũng vô cùng khiếp sợ, bọn họ không ngờ Lâm Ẩn vừa đi ra ngoài đã trực tiếp ra tay với người muốn tấn công mình, hơn nữa chỉ một chiêu đã đánh chết cậu chủ Đường Thần của nhà họ Đường, còn đánh lùi Chu Thanh chỉ với một chiêu, khiến cho hai mươi mấy Địa Tiên hợp tác ra tay.
“Đám tép riu như các người cũng dám ra tay với tôi ư, đúng là không biết sống chết!”
Lâm Ẩn hừ lạnh một tiếng.
Anh búng tay một cái, một đạo kiếm khí được bắn ra, trực tiếp đánh chết một trưởng lão Nhân Tiên trung kỳ của nhà họ Hải.
“Trưởng lão Hải Vũ!”
Mọi người hoảng hốt.
Trong những người này, trình độ của Hải Vũ cũng nằm trong top giữa, trên người còn có vật giữ mạng được nhà họ Hải ban cho, mà bây giờ ngay cả một chiêu của Lâm Ẩn cũng không tiếp được.
Tu vi của Lâm Ẩn hơi vượt ngoài dự đoán.
“Lâm Ẩn, chỉ cần cậu đưa Tiên Nguyên Đan ra, chúng ta vẫn còn khả năng giải quyết mâu thuẫn trong hòa bình!”
Mộc Tầm lạnh lùng nói.
Lần này bên trong đội ngũ của bọn họ cũng không có cao thủ Địa Tiên, dù khống chế được Lâm Ẩn, cũng không biết bên phía bọn họ sẽ phải chết bao nhiêu người.
“Lắm mồm!”
Lâm Ẩn trở tay đánh một chưởng về phía Mộc Tầm.
“Lâm Ẩn, cậu…”
Mộc Tầm nhìn thấy cảnh này thì vừa sợ vừa giận, hai tay liên tục đánh ra, nguyên khí của đất trời ngưng tụ trên không trung, hình thành một con Mộc Long thật lớn gào thét muốn tấn công Lâm Ẩn.
“Đồ tép riu!”
Đối mặt với Mộc Long, Lâm Ẩn vô cùng bình tĩnh, vẫn chỉ đánh một chưởng về phía nó.
“Trúng!”
Nhìn thấy Lâm Ẩn muốn tay không đỡ Mộc Long của mình, Mộc Tân nở nụ cười. Chu Thanh và gia chủ Hải Nham của nhà họ Hải cũng không lơ là nữa, một bàn tay lửa vô cùng to lớn như tay của Hỏa Thần muốn bắt lấy Lâm Ẩn.
“Vèo”.
Hải Nham cũng vung bàn tay to, một ánh sáng trong suốt sáng rực xẹt qua trời cao như miếng lụa trắng bay lượn trong không trung, sau đó đột nhiên bắn về phía ngực của Lâm Ẩn.
Những người khác cũng đều ra tay, lực đấm, ngọn lửa, phong nhẫn, ánh đao, kiếm khí bay lượn đầy trời, khiến cả hư không đều trở nên chấn động.
Ba đỉnh cao nhân tiên, hai mươi mấy Nhân Tiên hợp tác với nhau, sức mạnh có thể nói là long trời lở đất.
Ngay cả cao thủ Địa Tiên ngồi thiền trong phòng bí mật của phòng đấu giá cũng híp mắt lại.
“Nhiều cao thủ hợp tác như thế, dù là cao thủ Địa Tiên cũng có thể đấu một trận, Lâm Ẩn không còn cơ hội nữa rồi’, Trần Huyền lắc đầu nghĩ.
Nhưng cảnh tiếp theo khiến lão không khỏi trợn tròn mắt.
Lâm Ẩn ung dung không hề để tâm đến sự tấn công của mọi người, điệu bộ vô cùng bình tĩnh, nghiêng người về trước, xông thẳng đến chỗ Mộc Tầm.
“Răng rắc!”
Một âm thanh vô cùng lớn vang lên, Lâm Ẩn trực tiếp đánh vỡ vụn Mộc Long của Mộc Tầm chỉ với một bàn tay, tốc độ vẫn không hề chậm lại chút nào.
‘Sao có thể mạnh như thế được! Chẳng lẽ tên khốn này biết mình chết chắc, cho nên muốn kéo tôi làm đệm lưng à?’
Mộc Tầm thầm mắng một tiếng trong lòng, liên tục lùi về phía sau.
Nhưng gã đã quá coi thường tốc độ của Lâm Ẩn, bàn tay to của anh như bóng với hình, Mộc Tầm còn không kịp chạy năm mét đã bị Lâm Ẩn bắt lấy.
Mà lúc này các đòn tấn công khác cũng đã đến.
“Keng keng keng keng!”
Tiếng kim loại vang lên, rất nhiều đòn tấn công đánh trúng người Lâm Ẩn, khiến áo anh rách tả tơi.
“Ầm!”
Theo tiếng nổ cuối cùng vang lên.
Bóng dáng Lâm Ẩn dần xuất hiện trong bụi mù.
“Sao có thể!”
Mọi người vô cùng ngạc nhiên, trong lòng lạnh lẽo.
Bọn họ có nhiều người hợp tác với nhau như thế, nhưng Lâm Ẩn trước mắt nhìn qua chẳng có chút thương tích gì cả.
Lâm Ẩn đứng sừng sững tại chỗ, một cái xác bị anh tiện tay ném xuống đất.