Chương 1318: Tuyệt vọng
Trong lúc giao chiến, tu sĩ có chút năng lực.
đều sẽ tung hoành mấy trăm dặm, từ Đông giết đến Tây, tinh hải mênh mông trở thành chiến trường khổng lồ.
“Giết!”
Tiếng chém giết kia vang vọng mây xanh, chấn động đất trời, ngay cả ngôi sao cũng bị đánh đến mất đi ánh sáng rồi vỡ tan, vì sinh vật đang giao thủ thật sự quá mạnh mẽ.
Khí sát phạt càn quét cả thiên địa, chấn động tinh hà, càn khôn không ngừng dao động, máu tươi bắn khắp nơi. Có thề thấy rất nhiều nơi trong tỉnh hải đã bị thấm ướt, biến thành màu đỏ thẫm.
TẠ.
Trong tinh hải, một con giao long dài vạn trượng bị đánh chết, máu tươi bắn đầy trời.
Hắn là một trong những cao thủ Thần Vương của thiên vực Tiều Đông, nhưng lại bỏ mạng ở nơi này.
Khoảnh khắc này, một vùng tỉnh hải bị máu tươi của giao long nhuộm đỏ, kết hợp với ảnh nắng chiều mông lung, vô cùng thê thảm, thiên địa đều biến thành màu đỏ, đáng sợ khiến lòng người khiếp đảm.
Ở nơi này sinh mạng là yếu ớt như thế đó, dù là người mạnh nhất tham chiến lúc này chỉ là Thần Vương, nhưng đã có không dưới ba mưới vị Thần Vương bỏ mạng trên chiến trường, bọn họ ai cũng là chư hầu một phương, đứng trên đỉnh cao võ đạo.
Người giết chết giao long là một cao thủ đỉnh cao Thần Vương của Vô Cực Tông, thân thể của gã bị máu của giao long nhuộm đỏ, trông dữ tợn lạ thường, tựa như Ma Vương tái thế vậy.
Ẩm!
Bầu trời mênh mông bị xé ra, một đỉnh cao.
Thần Vương của thiên vực Tiểu Đông chú ý tới ngưỡi này, mạnh mẽ đánh tới, bắt đầu giao thủ.
Ở chỗ xa hơn, người của Long phủ cũng đang giao thủ với người của ngoại vực.
Trên chiến trường này, không phải đánf’ chết đối thủ chính là bị giết, ngươi chết ta sống, vô cùng tàn khốc, dù là tu sĩ mạnh mẽ đến mức nào, chỉ cần lơ là một chút đều sẽ chết ð chỗ này.
“Keng!”
Có người vung trường mâu thanh đồng, bị Lâm Thiên Lạc thẳng tay đánh gấy, vung kiếm trong tay, điện quang màu bạc nhấp nháy, một tiếng nổ vang lên, lôi quang màu bạc cứ thế chém đối thủ thành than.
“Kẻ đầu tiên!”
Lâm Thiên Lạc lạnh lùng cất lời.
Mấy năm nay cô trải qua biết bao nhiêu trận đại chiến, trận chiến trước mắt đã sớm không thề khiến nội tâm cô dao động nữa rồi.
“Vụt…
Lâm Thiên Lạc chém ra một kiếm, đánh về phía trước, mấy người ngăn cản trước mặt đều nổ tung hết.
Người có thể giao thủ với cô đều không phải kẻ yếu, bị cô liên tục đánh chết, cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của Thần Vương ngoại vực mạnh mẽ, khiến bọn họ bắt đầu tấn công cô.
Những người đến từ ngoại vực đều là/ao.
phủ lạnh lùng, bọn họ đến đây là đề giết người, tiêu diệt tất cả các thế lực chống cự.
của thiên vực Tiểu Đông, bọn họ mới có thể tìm được cơ duyên trường sinh kia dễ dàng hơn.
Ẩm!
Một thanh trường kiếm nhuốm máu tấn công về phía Lâm Thiên Lạc với một góc độ vô cùng xảo quyệt, đó là một sinh linh ngoại vực mạnh mẽ, có thực lực Thần Vương hậu kỳ, cả ngưỡi tựa như hư ảnh, người xung quanh đều không phát hiện sự có mặt của người này, đây chính là sát thủ trời sinh.
Ánh mắt sinh linh này vô cùng lạnh lẽo, trên chiến trường hắn chưa bao giờ giao thủ trực diện với người khác, chú trọng giết chết bằng một đòn.
Sinh linh này đã giết liên tục chín người, tu vi kém nhất cũng có thực lực đỉnh cao Thiên Thần, trong đó còn có bốn Thần Vương của thiên vực Tiều Đông.
“Giết!”
Sắc mặt Lâm Thiên Lạc không thay đồi/ trong mắt có ánh sáng lạnh bắn ra, vì trên trường kiếm kia vẫn còn ghim một nửa quả tim j sinh linh đó xem như thức ăn cắn đang đập, mất một nửa.
Quá tàn nhẫn!
Lúc này sinh vật này lại đang chú ý tới Lâm Thiên Lạc, trường kiếm dính máu đâm về phía mi tâm của cô.
Keng!
Hai tay Lâm Thiên Lạc lấp lánh ngân quang, kẹp lấy trường kiếm dính máu, sau đó rung lên một cái, trường kiếm lập tức gãy lìa, âm một tiếng, Lâm Thiên Lạc ra tay toàn lực, không hề nương tay, đánh một quyền về phía trước như đang đối đầu với kẻ thù sinh từ.
Trên người sinh linh tay cầm trường kiếm này có hắc quang xuất hiện, biến thành một thanh lợi kiếm khai thiên, áp chế quyền quang.
muốn giết chết mình của Lâm Thiên Lạc.
Bịch!
Lợi kiếm khai thiên vỡ nát, nắm đấm này.
của Lâm Thiên Lạc vô cùng mạnh mẽ, đánh xuyên hắc quang trên người kẻ này, xuyên thằng qua ngực hắn, khiến thân thề của hắn nổ tung.
Lại một thanh trường mâu dính máu đâm về phía Lâm Thiên Lạc, nhưng Lâm Thiên Lạc: vừa đánh ra một đòn toàn lực, hoàn toàn không thể phản kích, chỉ có thề cố gắng lùi nhanh về sau.
Nhưng vẫn muộn rồi, chỉ có thề trơ mắt nhìn trường mâu đâm về phía mi tâm của mình.
“Cô bé được đấy”.
Một giọng nói vang lên, trường mâu dính máu bị chém đứt. Một tu sĩ lớn tuổi chắn trước mặt Lâm Thiên Lạc, tu sĩ này có thực lực đình cao Thần Vương cảnh, nhưng lại quá lớn tuồi, khí huyết đã giảm.
“Cần thận một chút, mấy ông già chúng ta thì không sao, nhưng sau này dù thiên vực.
Tiểu Đông bị tiêu diệt, thì vẫn phải nhờ những ngưỡi trẻ tuổi các cháu gầy dựng lại”.
Tu sĩ già cười mìm cười Lâm Thiên Lạc, sau đó xông về phía tu sĩ ngoại vực có trường mâu vừa bị lão chém gấy.
Lâm Thiên Lạc gật đầu, cũng di chuyền về một hướng khác!
“Gầm grừ…
Một tiếng thét nặng nề vang lên từ phía ngoại vực, mấy chục cái lồng rơi xuống từ chỗ lỗ hồng của trận pháp, sau đó mở ra hết.
Một đám cự thú lao ra, con nào cũng vô cùng hung hăng!
Đám cự thú này to từ mấy trượng đến mấy nghìn trượng, đều là những sinh linh đáng sợ, mang theo sát khí khiến người ta sờn tóc gáy, như bò ra từ trong núi thây biền máu.
Một con thú dữ khổng lồ tựa như mãnh hồ dài đến sáu nghìn trượng, nhưng lại không có lông, trên người là vảy màu máu, lóe lên ánh sáng đen đáng sợ chạy tới từ cuối chân trời Nó vô cùng hung ác, vừa há miệng đã lập tức nuốt lấy mấy chục tu sĩ, cắn một cái, máu tươi bắn xa.
Con thú dữ này vô cùng đáng sợ, đứng ở đó tàn sát, đánh đâu thắng đó, là chiến thú chuyên được đào tạo đề giết chóc, lúc này được thả ra nên đỏ cả mắt, không ngừng đuổi giết tu sĩ của thiên vực Tiểu Đông.
“Súc sinh tự tìm đường chết!”
Tu sĩ chặn một đòn thay Lâm Thiên Lạ€ hét.
to, lão thúc giục chân nguyên, xông về phía trước, tay cảm một thanh cốt đao sáng như tuyết, lúc vung lên, thiên địa sụp đồ, sát khí lao nhanh.
Thực lực của tu sĩ già vốn dĩ rất mạnh, dù bây gið khí huyết đã giảm, nhưng lão mang ý liều mạng. Tiến đến gần, ngăn cản con chiến thú hung ác điên cuồng này, cốt đao không ngừng phóng to, dài tới vạn trượng, tựa như một ngọn núi đè xuống.
Hơn nữa trên cốt đao còn dày đặc hàn khí, đao quang màu trắng chém ngang qua bầu trời mênh mông, nhằm vào con chiến thú này, bổ lên sống lưng nói, muốn chém nó đứt đôi.
Con thú này quá hung ác điên cuồng, chậm tay hơn nữa, sẽ có nhiều tu sĩ bị nó giết hơn, nếu còn chậm trễ, hậu quả thật sự không thể tường tượng nổi.
“Giữ”
Đối mặt với một đao này, mãnh thú không.
hề sợ hãi, cũng không né tránh, nó gào lên một tiếng, đánh vỡ hư không gần đó, huyết quang bao phủ lên binh khí như một vẳng sáng mặt trời màu máu.
Trong nháy mắt, trên sống lưng của nố xuất hiện một cái gai xương màu đen cao tới trời cao, vô cùng dữ tợn, kiên cố mà sắc bén.
Thân thể màu máu, gai xương to lớn trên sống lưng xếp thành một hàng, trông rất đáng sợ. Ánh sáng đen xuất hiện như thần chết đến từ địa ngục, tàn nhẫn mà mạnh mẽ.
Keng!
Thanh cốt đao vạn trượng của tu sĩ già chém lên sống lưng của nó, vừa khéo bị những gai xương này chặn lại!
“Gào!”
Cùng lúc đó, con chiến thú này há cái miệng to ra, một hớp nuốt trọn lấy tu sĩ giá, cắn nát lão thành một đống máu, máu tươi tràn ra từ trong miệng nói.
“Sư phụ!”
Một đám người trẻ tuổi ở phía xa trợn to mắt, thấy cảnh này, bọn họ vô cùng căm hận, lòng cũng đang rỉ máu, tình cảnh quá thê thảm.
Chiến trường chính là tàn khốc như thế, sinh tử vô thường, dù là cao thủ nổi danh tỉnh hải cũng có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào.
Lâm Thiên Lạc tận mắt nhìn thấy cảnhÝnày, chân mày dựng thắng, hốc mắt ửng đỏ, cách.
quá xa, cô cũng không kịp ngăn cản.
“Giết!”
Lâm Thiên Lạc thốt lên một chữ, vụng kiếm giết chết một tu sĩ ngoại vực đang cưỡi trên lưng con chim ưng khổng lồ, sau đó cưỡi lên nó, xông về phía cự hồ.
Tu sĩ già vừa mới cứu cô, hai người chỉ mới tách ra mà lão đã bỏ mình, lại còn thê thàm như thế.
“Ta muốn giết ngươi!”
Lâm Thiên Lạc hét to.
Lúc này con mãnh thú vẫn còn đang nồi điên, tàn sát khắp nơi, trong nháy mắt, bên phía thiên vực Tiểu Đông có vô số người chết, cụt tay cụt chân, đều bị nuốt sống.
Thần binh thần thông đánh lên người nó đều không có tac dụng, vảy trên người con cự hồ này rất cứng, tỉa lửa bắn khắp nơi, không làm gì được nữa.
“Cần thận, đây là chiến thú cấp Vương do.
Ngự Thú Tông đào tạo!” có người la to, nhắc nhỡ người xung quanh.
“Chết đi!, Lâm Thiên Lạc đi tới gần đó£Ø63ồ› người xung quanh đứng xa ra, cô xông lêR, hai tay cầm kiếm chém xuống. Trong kiếm này có tất cả tinh khí thần của cô, phát huy lực lượng trong huyết mạch đến mức độ cao nhất, là một kiếm mạnh nhất của cô.
“Gào…
Cự hồ cảm nhận được nguy hiềm, lập tức xoay người ra vẻ muốn chạy.
“Chạy thoát được sao?”
Lâm Thiên Lạc quát to.
Ẩm!
Hư không nổ tung, con thú dữ này không phải chạy trốn mà là đưa lưng về phía Lâm Thiên Lạc, trên lưng nó mọc đầy gai xương, vô cùng sắc bén, có thể xé rách càn khôn.
Nhưng một kiếm này của Lâm Thiên Lạc quá mạnh, trong Thần Vương cảnh, không ai có thể chống lại sự sắc bén của nó!
Con cự hồ màu máu to nghìn trượng này lập tức bị chém đứt đôi từ chỗ sống lưng.
Máu tươi như thác như sông bắn xuống.