Chương 1181 – Xuất phát đến Thiên Vực
Ngay cả Thiên Tiên Ma Tộc đi ra từ trong ma vực cũng không thể bình tĩnh, Địa Tiên Ma Tộc có tám cánh tay ở hành tinh xanh hoàn toàn có thể xếp vào ba vị trí đầu, nhưng bây giờ lại bị một Nhân Tộc chưa đột phá Thiên Tiên giết chết.
Chiến trường yên tĩnh, cao thủ Ma Tộc cũng đều hoảng sợ, không ai dám khiêu khích nữa, ngay cả người có huyết thống vương tộc cũng không dám cất lời, gã ta cũng không dám chắc mình có thể thắng được Bát Tí, nhưng bây giờ Bát Tí đã chết rồi.
Bên phía liên quân Nhân Tộc vang lên tiếng hoan hô ầm trời, mọi chuyện đã xong, trận chiến này bọn họ thắng rồi.
“Cảm ơn cậu Lâm Ẩn!”
Mấy tiểu bối của nhà Bắc Đường mừng rớt nước mắt quỳ xuống đất, quỳ lạy thể hiện lòng cảm ơn với Lâm Ẩn.
Những người khác cũng đều kêu to, trong chốc lát xung quanh cực kỳ ầm ĩ.
“Cậu Lâm, sau khi trận chiến kết thúc, mời đến nhà Bắc Đường tôi một chuyến”.
Cụ ông Thiên Tiên của nhà Bắc Đường cũng rưng rưng nước mắt, nhìn về phía Lâm Ẩn bằng ánh mắt vô cùng vui vẻ.
Lâm Ẩn chỉ gật đầu.
Anh biết cụ ông Thiên Tiên của nhà Bắc Đường muốn đền ơn mình, đoán chừng sẽ tặng quà hậu hĩnh. Nhưng trận chiến này của Lâm Ẩn là vì Nhân Tộc, dù không có chuyện của Bắc Đường Hỏa, anh cũng sẽ ra trận.
“Ai lên đây?”
Giọng nói của Lâm Ẩn cực kỳ lạnh lùng, dù tình trạng hiện tại của anh cũng không phải tốt lắm, nhưng lúc này là một cơ hội tốt, cao thủ Thiên Tiên không thể ra trận, vừa khéo lợi dụng cơ hội tiêu diệt mấy Ma Tộc mạnh, loại bỏ chút phiền phức cho trận chiến lớn sau này.
“Ngươi… quá kiêu ngạo!”, một Ma Tộc lạnh lùng quát to.
“Không phục thì anh qua đây, tôi chém anh cũng như giết gà vậy đấy!”, Lâm Ẩn nói rất ngắn gọn, nhìn chằm chằm vào Mordor có huyết thống vương tộc đứng sau một vị Thiên Tiên của Ma Tộc kia.
Anh hy vọng Ma Tộc có huyết thống vương tộc này có thể xuống đấu với mình một trận, huyết thống vương tộc ở Ma Tộc cũng coi như không đơn giản, nếu không cũng sẽ không khiến Thiên Tiên Ma Tộc nổi giận vì một Morke có thực lực còn yếu hơn Bát Tí bị anh giết chết.
Hơn nữa lúc trước những Ma Tộc này vênh váo kiêu ngạo, không hề coi võ giả Nhân Tộc là bọn họ ra gì.
“Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi ư?”, Ma Tộc trông như con rết này khá nóng nảy, sau lưng gã ta mọc ra một đôi cánh, vỗ nhẹ một cái đã kéo đến một làn khói độc.
“Vậy thì đến chịu chết đi!”
Lâm Ẩn lạnh lùng nói.
“Câm mồm!”
Thiên Tiên của Ma Tộc lạnh lùng nói: “Kết thúc ở đây thôi, đợi khi các ngươi cảm thấy có thể quyết đấu một trận với bọn ta rồi hẳn đến!”
Các cao thủ của Nhân Tộc không ai nói gì, sau khi đã thấy thực lực chân chính của Ma Tộc, bọn họ cũng không chắc có thể làm trọng thương Ma Tộc, tạm thời rút lui đương nhiên là lựa chọn tốt nhất, dù sau này có lẽ Ma Tộc cũng chuẩn bị xong kế hoạch, nhưng bọn họ cũng có thể chuẩn bị thêm một chút.
“Rút lui thôi!”
Cụ ông Trịnh Thiên Long cất lời, chuyện này cũng chỉ có ông ấy được lên tiếng thôi. Dù nhà Hiên Viên là gia tộc đề nghị liên minh lần này, nhưng nhà Hiên Viên chỉ có Hiên Viên Phá Thành và Hiên Viên Bạch Thạch, với bối phận và thực lực của hai người vẫn chưa đủ ra quyết định cho một thế lực đông đảo.
Có cụ Trịnh lên tiếng, mọi người đều thầm thở phào.
Dù có một vài tiểu bối không cam lòng, nhưng cũng biết chiến đấu lúc này, phía bọn họ cũng không thể chiếm được lợi thế, chỉ có thể kìm nén cơn tức trong lòng thôi.
Liên quân Côn Luân đến với khí thế hùng hổ, nhưng lúc về lại hơi nặng nề. Khi nãy dù hai bên đánh nhau không lâu, nhưng lần này bên phía bọn họ cũng tổn thất không nhỏ, cao thủ Địa Tiên cũng bị tổn thất mười mấy người.
Chứ đừng nói là võ giả Nhân Tiên Thần cảnh.
Lâm Ẩn, Độ Mệnh Kiếm Tiên và các cao thủ Thiên Tiên đều đứng trên thuyền chiến của nhà Hiên Viên, bầu không khí hơi căng thẳng.
Thực lực của Ma Tộc thật sự hơi vượt ngoài dự đoán của chúng ta”.
Cụ ông Trịnh Thiên Long mở lời trước.
“Chúng ta cần liên minh, tập hợp lại tất cả các thế lực ở Côn Luân”, Hiên Viên Phá Thành đúng lúc nói.
“Thiên Vực”.
Tây Môn Cảnh bình tĩnh tiếp lời.
Nhắc tới Thiên Vực, sắc mặt của mấy cụ ông Thiên Tiên đều không dễ nhìn lắm, một nghìn năm trăm năm trước, bộ tộc dị thú là bị các gia tộc lớn bọn họ ép vào trong Thiên Vực, bây giờ nếu đi liên minh với Thiên Vực, chắc chắn cao thủ của các bộ tộc dị thú kia sẽ không thân thiện với bọn họ.
“Ai đi?”
Cụ Trịnh cười hỏi.
Mọi người nhìn trời nhìn đất, không nói lời nào.
Lần này đến Thiên Vực kêu gọi liên minh chắc chắn không phải một chuyện thoải mái, hơn nữa mấy năm nay các gia tộc lớn bọn họ cũng so đấu với mấy lão quái vật trong Thiên Vực không ít lần, nếu đi chắc chắn sẽ bị sỉ nhục một trận.
Thấy rất nhiều cao thủ Thiên Tiên không nói lời nào, Lâm Ẩn cất lời: “Không bằng tôi đi cho, tôi có chút quen biết với bộ tộc sói xám”.
“Ồ?”
Mọi người đều nhìn Lâm Ẩn với vẻ ngạc nhiên, dù bộ tộc sói xám không có tiếng xấu như bộ tộc hổ, nhưng cũng là một trong mấy bộ tộc đứng đầu trong Thiên Vực.
Ở trong Thiên Vực, bộ tộc mạnh nhất là sói xám, hổ, cáo và chim loan, nếu Lâm Ẩn có thể thuyết phục bộ tộc sói xám, thì việc liên minh với Thiên Vực cũng dễ dàng hơn nhiều.
“Ông lão của tộc cáo có qua lại với tôi, để tôi đi cho”, cụ Trịnh nói.
“Vậy thì tốt quá”.
Mọi người gật đầu, nếu thật sự có thể thuyết phục hai bộ tộc, chuyện liên minh cũng dễ dàng hơn nhiều, mà với sức nặng của cụ Trịnh cũng đủ để đại diện cho Nhân Tộc bọn họ rồi.
Quay về nhà Hiên Viên, Lâm Ẩn chỉ tu dưỡng năm ngày đã xuất phát cùng cụ Trịnh.
Chuyến đi này đại diện cho cả Nhân Tộc, đương nhiên không thể nào chỉ có hai người bọn họ, một đội ngũ tới mấy chục người, trong đó thực lực thấp nhất cũng có tu vi Nhân Tiên, còn là Nhân Tiên lâu đời.
Ba người dẫn đầu là cụ Trịnh, Hiên Viên Bạch Thạch và Lâm Ẩn.
Bây giờ trong trận doanh của Nhân Tộc, trên cơ bản đã không có ai xem Lâm Ẩn là Địa Tiên nữa, đều xem anh như một cao thủ Thiên Tiên.
Một đám người thuận lợi đi đến gần Thiên Vực, mọi người cũng không che giấu khí thế trên người mình, vừa đến gần Thiên Vực, một khí thế mạnh mẽ lập tức dâng lên trong Thiên Vực, một người đàn ông trung niên xuất hiện trên bầu trời của Thiên Vực, lạnh lùng nhìn chăm chú vào bọn họ.
“Chưa đến lúc Thiên Vực mở ra, nhiều cao thủ của Nhân Tộc các ngươi đến Thiên Vực như vậy, là muốn gây ra chiến tranh giữa Nhân Tộc và dị thú sao?”
Người đàn ông trung niên ăn mặc rực rỡ, trông vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo.
“Khổng Tước Vương, lần này chúng tôi đến đây là có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với bộ tộc dị thú các ông”, cụ Trịnh bước ra, lạnh nhạt đáp, nhìn người trung niên trước mắt bằng ánh mắt nặng nề, Khổng Tước Vương là cao thủ của bộ tộc chim loan, thực lực đáng sợ, dù là ông ấy cũng không muốn đấu với Khổng Tước.
“Nếu ông đến Thiên Vực vì chuyện Ma Tộc thì mời về cho, mấy năm nay bộ tộc dị thú bọn ta phát triển thế nào chắc ông cũng biết, đều là nhờ Nhân Tộc các ngươi ban tặng, tuyệt đối sẽ không vì Nhân Tộc mà giao chiến với Ma tộc”, Khổng Tước Vương lạnh lùng nói, rõ ràng rất oán hận chuyện năm đó Nhân Tộc đuổi bộ tộc dị thú vào Thiên Uyên, mấy năm nay còn không ngừng chèn ép bộ tộc dị thú.
Cụ Trịnh lúng túng sờ mũi, đây là nhận thức chung của tất cả Nhân Tộc, không phải cùng tộc chắc chắn có ý đồ khác, lúc Nhân Tộc còn mạnh, đương nhiên phải chèn ép bộ tộc dị thú, không cho bọn họ có cơ hội trở mình.
Dù biết chuyện này sẽ không dễ thành công, nhưng bây giờ chưa bước vào Thiên Vực đã bị ngăn cản thì thật sự hơi xấu hổ.
“Nếu Ma Tộc chiếm lấy hành tinh xanh thì sẽ không chỉ Nhân Tộc tôi gặp xui xẻo, chắc chắn bộ tộc dị thú cũng sẽ bị ảnh hưởng”, Hiên Viên Bạch Thạch nói.
“Ha hả!”
Khổng Tước Vương cười khẩy:
“Bộ tộc dị thú ta đã đủ xui xẻo rồi, chẳng lẽ còn sợ xui xẻo hơn sao?”.