Chương 151: Anh không có tư cách đi vào
Lâm Ẩn cười lạnh, bảo: “Tốt nhất là cô nên cút ngay đi?
“Anh nói gì? Bảo tôi cút ngay?” Chu Ngọc Đàm nở nụ cười xem thường: “Tên vô dụng anh không biết gì hết à? Đây là sản nghiệp của nhà họ Chu tôi! Anh dám lớn lối như vậy, đợi lát nữa tôi sẽ cho người đánh gãy chân cua anh!”
“Ha ha, chị Ngọc Đàm, anh ta lớn lối như vậy còn chẳng phải vẫn nghĩ rằng Vương Hồng Lăng sẽ giúp đỡ mình sao, đúng là ngu mà, e là anh ta không biết Vương Hồng Lăng chơi rất thân với chị Ngọc Đàm đâu nhỉ?” Trương Tử Ngưng ton hót nói ở bên.
“Lâm Ẩn, tôi nói cho anh biết, bây giờ mau quỳ xuống xin lỗi chị Ngọc Đàm, nếu không nhà họ Trương bọn tôi sẽ không chứa chấp anh nữa.” Trương Tử Ngưng hét vào mặt Lâm Ẩn: “Anh cũng chẳng nghĩ lại vợ mình đã bị tập đoàn Trương thị đuổi cổ rồi à, chẳng lẽ anh vẫn chưa nghe tin?”
“Hừ, còn không mau quỳ xuống? Bảo vệ đâu, đánh anh ta quỳ xuống cho tôi!” Chu Ngọc Đàm nói năng ngang ngược, vỗ tay sai bảo vệ.
Một đám bảo vệ xông lên định ra tay với Lâm Ẩn.
“Các người làm ầm chuyện gì vậy?”
Lúc này, một giọng nói êm tai vang lên.
Công Tôn Thu Vũ đi tới, trêи mặt lộ vẻ hơi bực nhìn Trương Tử Ngưng và Chu Ngọc Đàm.
Hai người này không sợ chết dám chặn đường anh họ đi vào sao? Lần này cô ấy đến nhờ anh họ giúp một chuyện, để mấy cô này làm hỏng chuyện thì gay go lắm.
Tuy Tề Ẩn là anh họ của cô ấy, nhưng nhiều năm rồi không gặp mặt, đến đây nhờ người ta giúp đỡ thì phải làm cho ra dáng.
“Cô Công Tôn.”
Chu Ngọc Đàm và Trương Tử Ngưng lập tức thay đổi vẻ mặt, cúi đầu cười nói.
Thân phận của Công Tôn Thu Vũ quả thật rất hiển hách, bối cảnh to như súng, hai người bọn họ vốn định đến nịnh bợ Công Tôn Thu Vũ, móc nối chút quan hệ rồi bám lấy nhà họ Công Tôn, vớ bở được một ít quan hệ là tiền của đã theo đó tăng lên không ngừng rồi ấy chứ.
Vì thế bọn họ nào dám trưng ra bộ mặt khó ở gì cho nhân vật tai to mặt lớn như Công Tôn Thu Vũ xem.
“Cô Công Tôn, không phải bọn tôi gây sự đâu, mà là tên rác rưởi trứ danh này giả bộ làm bạn của cô, còn muốn trà trộn vào trong để gặp cô nữa, tôi đang chuẩn bị sai bảo vệ dạy dỗ lại anh ta.” Trương Tử Ngưng nói với giọng nịnh nọt.
“Rác rưởi?” Công Tôn Thu Vũ bị lời của Trương Tử Ngưng làm giật mình.
Nếu anh hộ Tề Ẩn mà còn là tên rác rưởi? Thì trêи đời này có ai không phải là rác?
Một người tiêu diệt nhà họ Văn, tài sản hàng trăm tỷ mà lại bị gọi là rác rưởi, đám ngu si này đúng là có mắt mà như không tròng, thần tiên trước mắt mà không biết quỳ lạy!
Công Tôn Thu Vũ cảm thán ở trong lòng, anh họ Tề Ẩn quả thật đúng là người tài ngoài sự đời, đổi họ theo dì Lâm, lại chẳng bộc lộ tài năng hay của cải của mình ra ở thành phố Thanh Vân này, đúng là hạ thấp bản thân mà!
“Đúng vậy! Cô Công Tôn, bạn của tôi nói không sai, tên rác rưởi này tên là Lâm Ẩn, không biết xấu hổ tìm đến cô đây, muốn nịnh bợ tạo quan hệ, lại chẳng nhìn xem bộ dạng nghèo túng của anh ta có đủ tư cách này không nữa!” Chu Ngọc Đàm cũng a dua nói theo.
“Câm miệng!”
Công Tôn Thu Vũ quát lên, cô ấy nổi đóa rồi, lia ánh mắt lạnh lùng sang nhìn bọn họ.
Hai người Chu Ngọc Đàm như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ, không dám thở mạnh lấy một hơi.
“Lâm Ẩn là khách quý tôi mời đến đây uống trà! Các người to gan lắm, còn dám chặng ngang khách quý của tôi nữa?” Công Tôn Thu Vũ lạnh giọng lại bảo.
“Hả? Cô quen Lâm Ẩn sao? Không, sao anh ta lại là khách quý của cô được?” Chu Ngọc Đàm tin tưởng tin mà nói.
Chu Ngọc Đàm và Trương Tử Ngưng đều sững sờ tại chỗ, bị dọa đến mức con mắt cũng sắp rớt ra ngoài.
Tên vô dụng Lâm Ẩn sao lại quen cô Công Tôn được? Còn được cô Công Tôn mười đến đây làm khách quý nữa?
Sao có chuyện đó được? Cô Công Tôn la nhân vật đẳng cấp đến nhường nào? Đúng là không tài nào tin được.
Phải biết rằng cô ta là người của nhà họ Chu, nhọc nhằn khổ sở phái người đến mấy sân bay để đón người, lại bao trọn nhà hàng cao cấp nhất để cô Công Tôn dừng chân, vì lấy lòng nhân vật lớn này mà phí hết bao tâm tư, nhưng người ta lại chẳng cho lại chút mặt mũi nào.
Tên Lâm Ẩn rác rưởi này có tài cán gì mà ngồi ngang hàng uống trà với cô Công Tôn đây?
“Tôi làm gì còn cần cô đến dạy cho hay sao?” Công Tôn Thu Vũ nói với giọng rất bất mãn.
“Không không không, cô Công Tôn à, tôi không có ý này.” Chu Ngọc Đàm vội vàng nói, trêи trán đã đổ mồ hôi.
“Hừ!” Công Tôn Thu Vũ hừ lạnh một tiếng: “Anh Ẩn, chúng ta vào uống trà nói chuyện đi, đừng để ý đến mấy chuyện vặt vãnh này.”
Lâm Ẩn khẽ gật đầu, không để ý đến hai người kia nữa, chậm rãi bước vào sảnh quán trà Vân Vận.
Cô Công Tôn gọi anh ta là anh Ẩn? Gọi bọn họ là vặt vãnh?
Sắc mặt của Chu Ngọc Đàm cùng Trương Tử Ngưng trở nên trắng bệch, hoàn toàn không hiểu nỗi, dựa vào gì chứ? Đây là chuyện gì thế.
“Cô Công Tôn, tôi gọi giúp cô vài món nhé.” Chu Ngọc Đàm vội vàng nối gót theo, bắt đầu nịnh bợ tiếp.
khẽ nhíu mày khẽ nhíu mày nhìn Trương Tử Ngưng, nghi ngờ hỏi: “Cô là ai chứ? Tôi có quen cô sao?”
“Chu Ngọc Đàm, cô đứng dẫn theo mấy kẻ ất ơ nào vào đây nữa, tôi không thích ở chung với người lạ.”
Nói xong, Công Tôn Thu Vũ dẫn Lâm Ẩn lên lầu hai, không hề ngoảnh đầu lại.
“Hả?” Chu Ngọc Đàm thấy khϊế͙p͙ đảm không thôi, cảm thấy hình như cô Công Tôn tức rồi, thế là quay người sang lạnh lùng nhìn Trương Tử Ngưng.
“Tên có mắt không tròng này, mau cút ngay đi, cô không có tư cách đi vào đây đâu, có nghe không, cút nhanh đi!” Chu Ngọc Đàm lập tức quát mắng Trương Tử Ngưng, muốn mau đến lấy lòng Công Tôn Thu Vũ.
“Chuyện này… Xin lỗi, xin lỗi!” Trương Tử Ngưng ra vẻ sợ hãi, vội vàng xin lỗi và cười xòa, không nói thêm tiếng nào đã vội cút ra khỏi cửa.
Từ khi Trương Tử Ngưng bị Tôn Hằng vứt bỏ, bây giờ đã hoàn toàn không có địa vị gì ở nhà họ Tôn nữa, vốn là định cấu kết với Chu Ngọc Đàm, la ɭϊếʍ chút quan hệ như con chó vậy, nào dám trái lời.
Lâm Ẩn theo Công Tôn Thu Vũ đi lên lầu hai, nơi này được trang trí rất trang nhã, cũng rất có khí chất thời thượng hiện đại.
“Anh họ, chuyện ở sân bay lúc trước cho em xin lỗi nhé, em không biết đó là anh.” Công Tôn Thu Vũ nói với vẻ căng thẳng: “Anh hạ thấp bản thân ở thành phố Thanh Vân này quá, sao lại không công khai thân phận? Sao vẫn còn ở lại nơi rách nát này? Chỗ chết dẫm này có gì hay chứ.”
Công Tôn Thu Vũ vẫn luôn thấy kỳ lạ, tại sao anh họ Tề Ẩn lại bỏ mặc gia nghiệp lớn đến thể lại ở thủ đô, cứ thích đến thành phố Thanh Vân này, còn không công khai thân phận của mình nữa, người còn trẻ thích hào nhoáng xa hoa, đó chẳng phải là thứ những người trẻ tuổi nên theo đuổi sao?
“Chuyện nhỏ thôi.” Lâm Ẩn nói rất thản nhiên: “Thân phận của anh ở thành phố Thanh Vân em đừng hỏi nhiều, hiểu chưa?”
Công Tôn Thu Vũ tất nhiên sẽ không biết được nguyên nhân mình ở lại thành phố Thanh Vân, cũng sẽ không biết Long phủ là sự tồn tại như thế nào.
“Vâng, em biết rồi.” Công Tôn Thu Vũ gật đầu.
Hai người vừa ngồi xuống hai bên bàn trà, Chu Ngọc Đàm đã lập tức đeo vẻ mặt nịnh nọt chạy đến.
“Cô Công Tôn, cô muốn uống gì?” Chu Ngọc Đàm cười đầy vẻ nịnh bợ, kiêm luôn chức nhân viên phục vụ.
Công Tôn Thu Vũ tùy tiện lật xem thực đơn rồi nói rất hờ hững: “Trái Tim Chanh Xanh.”
Sau đó lại quay sang hỏi Lâm Ẩn rất nghiêm túc: “Anh Ẩn, anh uống gì?”